Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 390

Tô Đào khó hiểu: "Anh say rồi à? Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Người tôi thích rất nhiều, Phương Tri này, Giang Dữ và Uyển Uyển này, Dung Dung, Trịnh Tinh này rất nhiều, chỉ cần là bạn bè của tôi tôi đều thích, anh bảo tôi nói cụ thể, tôi thật sự không nói được."

Lâm Phương Tri nghe thấy tên mình đứng đầu, vui mừng mở một gói cá khô thưởng cho Bạch Chi Ma đang xin ăn.

Lôi Hành: "Sao không nghe thấy tên tôi?"

Tô Đào giật mình, chữa cháy: "Anh còn cần phải nói sao."

"Nói lại lần nữa."

"Được rồi được rồi, Lôi Hành, Phương Tri, Giang Dữ, Uyển Uyển, Dung Dung, Trịnh Tinh, còn có ông Mai, bà Sầm... đều là người tôi thích."

Lôi Hành không hài lòng lắm, người ta quá nhiều.

Lâm Phương Tri từ hài lòng chuyển sang u oán.

Tô Đào hết kiên nhẫn: "Thật là khó chiều, không có việc gì thì anh đi đi, tôi còn phải dọn đồ chuẩn bị."

 

Lôi Hành vốn còn muốn hỏi nữa, đành thôi:

"Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, nhớ mười giờ tập trung ở cửa, không cần mang theo nhiều đồ, nhiều nhất một hai ngày là về."...

Sáng hôm sau sáu giờ Tô Đào đã bảo Lương Sách trói Liên Sa mang ra.

Nhưng Thích Vân Lam lại nói: "Thế thì phiền phức lắm, để Hùng Thái đi trói, dị năng của anh ta là "L*иg giam", bắt người rất hữu dụng, hơn nữa anh ta nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Quả nhiên, Hùng Thái nhận được việc này sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng lại không thể không cắn răng làm, đến mức trói Liên Sa như con tằm, đến miệng cũng không mở ra được, càng không nói đến hát.

Tô Đào cười như không cười nói:

"Anh phải canh chừng cho kỹ, nếu để cô ta chạy mất, với tính cách thù dai của cô ta, nhất định sẽ quay lại tìm anh, cảm giác bị người ta khống chế thân bất do kỷ, anh chắc không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu."

 

Hùng Thái gật đầu lia lịa, từ Bàn Liễu Sơn xuất phát đến khu vực bên ngoài trạm cũ, anh ta không dám chớp mắt, luôn căng thẳng thần kinh.

Lôi Hành khinh thường bộ dạng nhát gan của anh ta: "Giống đàn ông không? Bị một người phụ nữ dọa thành thế này!"

Hùng Thái nuốt nước bọt, nhỏ giọng phản bác: "Đàn ông không thể sợ hãi à, đạo lý gì..."

Lôi Hành đấm vào đầu anh ta một cái: "Làm mất mặt đàn ông."

Hùng Thái ôm đầu, không dám hó hé tiếng nào.

Tô Đào nhìn Liên Sa bị giam ở ghế sau, ném bộ đàm cho cô ta:

"Đừng quên chuyện đã hứa với tôi, bây giờ gọi điện thoại cho Đàm Dũng, tìm cớ bảo hắn ta đến đây, trong quá trình này nếu cô dám giở trò, Lương Sách sẽ bắn chết cô, cô nên biết rõ, tai anh ta không nghe thấy, những lời mê hoặc của cô không có tác dụng với anh ta."

 

"Nghe hiểu thì gật đầu."

Liên Sa "ưm ưm" hai tiếng gật đầu.

Tô Đào dùng bộ đàm của cô ta gọi điện cho Đàm Dũng, sau đó nói với Hùng Thái: "Chỉ được cởi trói miệng cho cô ta."

Hùng Thái nhét chặt cục giấy trong tai, mới dám cởi trói miệng cho cô ta.

Điện thoại được kết nối.

"Sa Sa? Em sao vậy? Em không sao chứ? Có phải thất bại sợ anh trách em, nên không chịu nghe điện thoại của anh? Không sao đâu, chỉ cần em không sao là được, kế hoạch có thể làm lại, Sa Sa?"

Tô Đào nhìn Liên Sa với ánh mắt đầy uy hϊếp.

Liên Sa cắn răng nói:

"Dũng ca, em không sao, đúng là thất bại, tự thấy không mặt mũi nào gặp anh nên trốn một thời gian, nhưng em đã nghĩ thông rồi, cứ trốn mãi cũng không phải cách, chỉ cần anh chịu tha thứ cho em, em... em sẽ quay lại, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, được không?"

"Được được, em nói gì cũng được, bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em, em đừng trốn anh nữa."

Liên Sa báo địa chỉ.

Tô Đào lập tức cúp máy.

Hùng Thái ngay lập tức bịt miệng cô ta lại, như vừa thoát chết, thở hổn hển.

Bình Luận (0)
Comment