Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 385

Tần sư phó đang xào rau nghe thấy lời này của ông Mai, cười nói:

"Ông cụ đừng thấy Trịnh Tinh còn nhỏ, nhưng rất năng động, trước đây rác thải của Bàn Liễu Sơn mỗi ngày, một mình nó có thể mang xuống núi xử lý, không ngại khổ ngại mệt, nhưng gần đây vì dưới chân Bàn Liễu Sơn zombie xuất hiện thường xuyên, tôi không dám để nó làm việc này nữa, liền cho nó đến nhà bếp giúp tôi."

"Nó cũng thông minh, mới đến nhà bếp chưa được bao lâu, chỉ nhìn tôi nấu ăn đã học được kha khá."

Trịnh Tinh bị khen ngợi đến mức ngượng ngùng, cúi đầu chăm chỉ làm việc.

Mắt ông cụ Mai sáng lên, lại hỏi: "Cháu ngoan, thích đọc sách viết chữ không?"

Động tác trên tay Trịnh Tinh dừng lại, ngẩng khuôn mặt non nớt lên, ngây ngô gật đầu, trong mắt có chút u buồn:

"Nhưng cháu không có thời gian cũng không có tiền, bà nội cháu sức khỏe không tốt, cần cháu chăm sóc."

 

Nói xong vẻ u buồn trong mắt lại biến thành kiên định.

Chỉ cần cậu chịu khó cố gắng, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!

Ông cụ Mai quay đầu nhìn Tô Đào không xa.

Tô Đào sao không biết ý của ông, mỉm cười gật đầu.

Ông Mai cũng không còn kiêng dè nữa, nhìn Trịnh Tinh với ánh mắt trìu mến nói:

"Cháu là đứa trẻ ngoan, ông muốn hỏi cháu một câu, cháu có nguyện ý đến bên cạnh ông học tập? Học làm nhà thiết kế quy hoạch, ví dụ như, nếu Bàn Liễu Sơn muốn mở rộng, thì mở rộng như thế nào, khách sạn, cây xăng, trạm sạc vân vân chiếm bao nhiêu diện tích, đặt ở đâu thì thuận tiện cho khách sử dụng, ký túc xá nhân viên mới xây dựng bố trí như thế nào thì hợp lý vân vân."

"Cháu có hứng thú không?"

Mắt Trịnh Tinh mở to, không dám tin chỉ vào mình: "Cháu sao?"

"Đúng vậy, cháu có nguyện ý không?"

 

Trịnh Tinh có chút hoang mang: "Nhưng cháu chưa đi học một ngày nào, cũng không biết viết chữ, chỉ biết tính toán đơn giản, càng không biết những thứ ông nói, hơn nữa... Bà nội không thể sống thiếu cháu."

Ông cụ Mai bật cười: "Những chuyện này cháu không cần lo lắng, Đào nha đầu, cháu lại đây, ta đoán thằng bé này tin lời cháu hơn."

Tô Đào để Liễu Phán Phán tự mình đi dạo, đứng dậy đi tới.

Trịnh Tinh nhìn cô, có chút bối rối: "Bà chủ Tô..."

Tô Đào vỗ vai cậu: "Tôi nhớ lúc trước cậu đã hỏi tôi, Bàn Liễu Sơn có thiếu người làm không."

Trịnh Tinh gật đầu.

Nhưng cậu cũng chỉ muốn giúp làm một số việc vặt vãnh bẩn thỉu.

Chưa bao giờ dám mơ ước không chỉ được đọc sách, mà còn có thể làm nhà thiết kế?!

Tô Đào cười nói: "Bây giờ ông cụ Mai này thiếu một học trò, không cần cậu phải biết đọc biết viết, cậu thông minh năng động, hiếu thảo trầm ổn, biết ơn báo đáp, có những điều này là đủ rồi."

 

"Thêm nữa theo đãi ngộ ban đầu của chúng tôi, học trò của ông cụ Mai có thể được phân một căn nhà phúc lợi, cậu có thể đón bà nội đến ở cùng, còn có mức lương 2000-3000 liên bang tệ mỗi tháng và một số khoản trợ cấp ăn uống khác, đủ để duy trì cuộc sống hàng ngày của hai bà cháu cậu rồi."

Trịnh Tinh há hốc mồm, như đang nằm mơ.

Còn Tần sư phó đứng bên cạnh nghe thấy thì mừng rỡ:

"Tốt quá tốt quá, cảm ơn Bà chủ Tô và ông cụ, thằng bé Trịnh Tinh này học hỏi rất nhanh, tôi còn đang nghĩ đợi nó lớn hơn một chút thì nhận nó làm học trò."

Ông cụ Mai cười lớn nói: "Vậy là ta giành mất rồi, xin lỗi nhé."

Tần sư phó nói: "Đâu có đâu có, Trịnh Tinh đến chỗ ông, còn hơn là theo tôi ở trong nhà bếp, làm người có văn hóa đó, Trịnh Tinh cháu phải học tập thật tốt với ông cụ."

Trịnh t*nh h**n hồn, mắt cay cay, nhìn Tô Đào run giọng hỏi:

"Bà chủ Tô, thật sao?"

"Thật, nếu không cậu tự véo mình một cái."

Bình Luận (0)
Comment