Tề Vân Lam từ chối anh ta.
Không ai thích hợp đưa cơm cho Liên Sa hơn Hùng Thái.
Càng sợ càng không dễ bị phụ nữ lừa gạt.
Hùng Thái đành phải đi với vẻ mặt như sắp chết.
Trên cửa phòng của Liên Sa có một lỗ nhỏ.
Loại cửa này vốn được thiết kế để thú cưng ra vào, bây giờ dùng để đưa cơm cho cô ta lại rất phù hợp.
Hùng Thái run rẩy mở cửa cho thú cưng, nhanh chóng ném một túi bánh mì khô vào trong, sau đó bỏ chạy.
Liên Sa vốn định bắt chuyện với người đưa cơm, kết quả lại không thấy mặt mũi người ta đâu.
Nhìn thấy túi bánh mì khô chưa bằng bàn tay bị ném vào, cô ta tức giận đá văng ra xa.
Nhưng đến tối, đói đến mức bụng lép kẹp, vẫn phải nhặt lại ăn.
Liên Sa vừa ăn vừa hận.
Đợi cô ta ra ngoài, nhất định phải tìm cơ hội gϊếŧ chết Tô Đào.
Không!
Không thể gϊếŧ chết, cô ta phải khiến Tô Đào quỳ dưới chân mình, biến thành con rối của mình, mặc cho mình sai khiến, hành hạ sỉ nhục cô ta!
Bên này Tô Đào đang tiến hành hiệp luyện tập bắn súng cuối cùng của hôm nay.
Viên đạn ghim vào vòng tròn trung tâm, cô đặt súng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi phát hiện ra mình có dấu hiệu sắp thức tỉnh, độ chính xác khi bắn súng của cô có thể đạt tới 100%.
Cô có thể "nhìn thấy" rõ ràng quỹ đạo của mỗi viên đạn, từ đó tìm ra đường bắn phù hợp nhất, bách phát bách trúng.
Nếu đổi súng lục thành súng tinh năng, khi đối mặt với tang thi tiến hóa, cô có thể một phát một con.
Một con chính là một viên tinh hạch...
Nghĩ như vậy cô hận không thể cùng Thời Tử Tấn bọn họ ra tiền tuyến.
Có lẽ cô thật sự có thể cân nhắc bước ra khỏi Đào Dương, dẫn theo vài dị năng giả đi săn gϊếŧ tang thi tiến hóa.
Nhưng phải giải quyết Đàm Dũng trước đã.
Kết thúc luyện tập, Tô Đào bước vào phòng tắm riêng của trường bắn, thay áo choàng tắm thoải mái tắm nước ấm.
Ra ngoài liền đến phòng nghỉ ngơi của trường bắn.
Cả phòng nghỉ ngơi giống như một phòng khách nhỏ, ghế sofa dài có thể nằm được ba người, giữa phòng đặt bàn trà, đối diện có tivi treo tường, bên cạnh còn có tủ lạnh nhỏ để đồ uống.
Tô Đào lau khô tóc, lấy một chai nước ngọt từ tủ lạnh, nằm trên ghế sofa vừa uống vừa xem phim truyền hình cũ trước mạt thế.
Khoảng thời gian này không cần xây gạch thật sự quá hạnh phúc.
Nhịp sống của cô chậm lại không ít, cũng có thời gian tận hưởng cuộc sống.
Nhưng cô còn chưa tận hưởng được mấy đêm, sáng hôm sau, Kỷ Bác Đạt đến chào tạm biệt.
Tô Đào đưa vật tư mì ăn liền mà Lâm Phương Tri đã chuẩn bị trước cho ông ta.
Kỷ Bác Đạt nhìn mà nóng mắt, lập tức thanh toán 40 nghìn tiền Liên Bang, vừa cho người chuyển lên xe, vừa nói: "Bà chủ Tô, mỗi tháng từ ngày 10 đến ngày 15 tôi sẽ cho người đến Đào Dương vận chuyển, thời gian này cô có tiện không?"
Tô Đào gật đầu: "Thời gian phù hợp, nhưng tốt nhất là người đến cũng phù hợp."
Nói xong cô nhìn Kỷ Tài Triết vẫn luôn cúi đầu, giảm bớt sự tồn tại của mình.
Kỷ Bác Đạt hiểu ý, vội vàng nói: "Bà chủ Tô yên tâm, nhất định sẽ tìm người đáng tin cậy đến, dù sao Tài Triết vẫn còn nông nổi, chuyện quan trọng như vật tư, tôi nhất định không yên tâm giao cho nó làm."
Kỷ Tài Triết nghe thấy câu này liền hừ lạnh.
Tô Đào thấy vậy không nhịn được nhắc nhở Kỷ Bác Đạt: "Kỷ tiên sinh một lòng vì căn cứ là phúc của người dân Hà Khang, nhưng cũng nên dành chút thời gian dạy dỗ con cái, nếu không công lao cả đời của ngài cũng không chịu nổi sự phá hoại."
Kỷ Bác Đạt hít sâu một hơi: "Bà chủ Tô nói đúng."
Chuyển xong vật tư liền xách tai Kỷ Tài Triết lên xe.
Kỷ Bác Đạt vừa lên xe liền chất vấn con trai: "Có phải con đã làm gì có lỗi với Bà chủ Tô không?"
Kỷ Tài Triết chối bay chối biến: "Nào có chuyện đó! Cô ta là người phụ nữ độc ác như vậy, con mới không thèm để ý đến cô ta!"
Kỷ Bác Đạt tát cho anh ta một cái: "Tốt nhất là con không có!"