Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 363

Tô Đào nhắn tin cho Tiền Linh, bảo cô ấy dẫn nhân viên làm quen với môi trường làm việc mới, có việc gì thì đợi cô ngủ dậy rồi nói sau.

Giấc này cô ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới bị đói mà tỉnh dậy.

Lâm Phương Tri rất chu đáo mang cơm trưa cho cô.

Tô Đào ăn xong vài miếng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Phương Tri, liền hỏi: "Con nóng lắm à?"

Lâm Phương Tri ngây ngốc lắc đầu.

Giang Dật trả lời thay cậu: "Là do chen lấn, căn tin đông người lắm, phải chen lấn rất mạnh, nếu không sẽ không giành được đồ ăn trong máy bán hàng tự động."

Tô Đào nhớ đến việc Trang Uyển giấu cô mở rộng căn tin, trong lòng chua xót.

Xem ra tám viên tinh hạch mới có được lại phải tiêu rồi.

Căn tin phải được tách riêng ra để mở rộng.

Hiện tại Đào Dương có gần ba trăm người thuê nhà, mà cả căn tin chỉ chứa được khoảng sáu mươi người thuê nhà ăn cùng lúc, quả thật có chút chật chội.

 

Số lượng máy bán hàng tự động cũng không đủ, nhưng cũng không có nhiều chỗ trống để đặt thêm, chỉ có thể khai thác thêm đất mới.

Nhưng tám viên cũng không thể dùng hết.

Cô hiện tại vẫn chưa tìm được kênh lấy tinh hạch ổn định, phải giữ lại hai viên để dự phòng.

Dù sao cho dù không mở rộng đất, súng tinh năng cũng là thứ ngốn tinh hạch.

[Đã phát hiện sáu viên tinh hạch cấp 1, đang thu thập năng lượng... Chúc mừng ký chủ đã có được quyền quản lý khu đất này, xin hãy kiểm tra]

Tô Đào kiểm tra bản đồ, thấy tổng diện tích của Đào Dương đã đạt tới năm nghìn mét vuông.

Trong lòng vẫn có chút kích động.

Đây là thành quả mà cô từng chút một nỗ lực xây dựng nên.

Nhưng căn tin cô không định làm quá tốt, tối nay dùng một tiếng đồng hồ, đặt thêm bàn ghế, đặt thêm vài máy bán hàng tự động là được.

 

Bây giờ việc quan trọng nhất là làm thế nào để gϊếŧ Đàm Dũng một cách chắc chắn, hoàn thành nhiệm vụ ẩn rồi hãy cải tạo lại sau.

Tô Đào lên lầu xem Hắc Chi Ma.

Nhóc con vẫn cuộn tròn thành một cục, không ăn không uống, như thể đã mất hết niềm vui sống.

Tô Đào khó chịu vô cùng, đưa tay vào l*иg v**t v* nó.

Hắc Chi Ma cũng chỉ động đậy tai, không để ý đến cô.

"Mẹ phải làm sao với con đây..."

Giang Dật từ trong bóng tối đi ra, đưa ra đề nghị: "Cứ nhốt nó thêm hai ngày nữa xem sao, nếu không được thì thôi."

Tô Đào gật đầu, vội vàng quay đầu đi không nhìn con mèo nhỏ đáng thương, kẻo giây tiếp theo cô sẽ mềm lòng thỏa hiệp.

Trật tự trị an ở Đông Dương bây giờ cũng ngày càng kém.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, tỷ lệ thất nghiệp quá cao, không ít người trở thành người vô gia cư.

 

Trộm cắp, cướp bóc xảy ra thường xuyên.

Như Hắc Chi Ma này, người đói khát, không chừng sẽ bắt nó lên bàn ăn.

Trong lòng thở dài, rửa mặt qua loa, thu dọn lại tâm trạng, chuẩn bị đến văn phòng.

Lúc này Tiền Linh gọi điện cho cô: "Lão bản, cô dậy chưa?"

Tô Đào nghe thấy giọng nói vui vẻ không giấu nổi của cô ấy, liền biết cô ấy rất thích Đào Hoa Lâu mới.

"Dậy rồi, đại sảnh bán hàng được chứ?"

Tiền Linh vui mừng khôn xiết: "Vượt ngoài mong đợi, sáng nay tôi sắp xếp nhân viên xong, tin tức vừa được tung ra, một nửa người thuê nhà của chúng ta đã đến xếp hàng."

"Nếu không phải đại sảnh bán hàng rộng rãi, thì người ta cũng không chen chúc được, may mà lúc trước Trang Uyển đã suy nghĩ chu đáo, tuyển thêm cho tôi vài người, nếu không bây giờ thật sự bận không xuể."

Tô Đào nói: "Mọi người dùng thấy tiện nghi thoải mái là tốt rồi."

Xuống lầu liền gặp chuyên gia tích trữ hàng hóa là Cẩm bà bà đang đẩy xe nhỏ cùng mấy bà lão khác nhiệt tình kể lại tình hình hiện tại của Đào Hoa Lâu: "Ôi chao, mấy bà lát nữa đi xem sẽ biết, cái đại sảnh bán hàng đó tiện lợi lắm, trước đây Đào Hoa Lâu chỉ bé bằng bàn tay, tôi đi mua rau chen chúc đến mức chật như nêm cối, xếp hàng đăng ký các thứ bên ngoài phải đợi cả nửa ngày, mỗi lần đều nóng đến đổ mồ hôi."

Bình Luận (0)
Comment