Trước khi khách vào ở đều được cảnh cáo không được đánh nhau gây gổ hoặc có hành vi bạo lực trong khu vực.
Một khi vi phạm sẽ bị đưa ra khỏi Bàn Liễu Sơn, lần thứ hai vi phạm sẽ bị đưa vào danh sách đen.
Rõ ràng đội trưởng Quan Sơn này biết rõ điều đó, cố tình gọi Mã Đại Pháo ra ngoài để đánh.
Dám đánh người của cô trên địa bàn của cô!
Dù bất cứ lý do gì, cô cũng phải bảo vệ người của mình.
Đến Bàn Liễu Sơn, liền thấy dưới núi ồn ào náo động, hỗn loạn một mảng.
Mạnh Hiểu Bác đang đứng cạnh gara, lạnh lùng đối đầu với một người đàn ông đầu trọc mặt sẹo.
Mã Đại Pháo ôm một bên mặt đứng bên cạnh nói gì đó, thấy Tô Đào đến, liền chạy tới:
"Bà chủ Tô."
Tô Đào bảo anh ta bỏ tay ra.
Mã Đại Pháo ngại ngùng lộ ra nửa bên mặt bầm tím và khóe mắt rướm máu: "Tôi... tôi không sao..."
Tô Đào: "Ai là đội trưởng của Quan Sơn?"
Mã Đại Pháo thấy áp suất xung quanh dần giảm xuống, lắp bắp nói:
"Chính... chính là người Hiểu Bác đang nói chuyện kia, sếp cô đừng—."
Còn chưa nói xong, Tô Đào đã cầm súng chạy tới.
Mạnh Hiểu Bác nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức dịu lại:
"Bà chủ Tô, muộn thế này còn làm phiền cô đến đây, thật ngại quá."
Tô Đào lạnh lùng nói: "Tát hắn."
Mạnh Hiểu Bác sững người.
Sau đó lập tức tát mạnh vào mặt Quan Hãn trước mặt, chấp hành mệnh lệnh một cách hoàn hảo.
Mọi người xôn xao.
Cái tát này của Mạnh Hiểu Bác không hề nhẹ, Quan Hãn cũng là dị năng giả mà bị tát đến mức ngã sang một bên, mặt nóng ran, tai phải ù đi.
Lấy lại tinh thần sau một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy người ra lệnh vậy mà là một cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo, không có chút sức tấn công nào, liền cảm thấy bị khıêυ khíh.
Hắn ta trợn mắt: "Mày là ai? Tao gϊếŧ chết chúng mày—."
Vừa nói, nắm đấm to như bao cát đã vung về phía Tô Đào, dùng mười phần sức lực, thật sự muốn đập nát đầu cô, gϊếŧ chết cô.
Còn chưa dứt lời, họng súng đen ngòm của Tô Đào đã chĩa vào hắn ta, khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, viên đạn đã lao ra khỏi ổ đạn, bay thẳng về phía mặt Quan Hãn.
Quan Hãn kinh hãi, vì chủ quan, hắn ta căn bản không ngờ một cô gái nhỏ nhắn lại dám nổ súng, hoàn toàn không kịp né tránh.
Viên đạn xuyên thẳng qua mi tâm hắn ta.
Hắn ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngã gục trong vũng máu.
Thấy chết người, đám đông lùi lại như ong vỡ tổ.
Những thành viên khác thấy lão đại chết, từng người phẫn nộ muốn báo thù, nhưng còn chưa kịp ra tay, vậy mà tất cả đều biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một thi thể và vũng máu lớn chứng minh những gì vừa xảy ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, lần đầu tiên nhận ra sức mạnh đáng sợ của Bàn Liễu Sơn.
Ngoại trừ ban quản lý, không ai được phép có hành vi bạo lực, người vi phạm sẽ bị "mời" ra ngoài.
Vậy chẳng phải Bàn Liễu Sơn dùng bạo lực với họ, họ không có khả năng chống trả sao?
Điều này... điều này thật sự có chút đáng sợ.
Một số người có ý đồ xấu xa lập tức thành tâm hướng Phật, không dám sinh ra nửa điểm tà niệm.
Những người không có ý đồ xấu thì lại dè chừng.
Tô Đào cất súng vào bao, giọng nói đanh thép:
"Có chuyện gì Bàn Liễu Sơn hoan nghênh mọi người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, nhưng ai dám động đến người của tôi, súng của tôi, sẽ không khách khí!"
Đội trưởng đội "Việt Lĩnh", Tống Việt Bân ngồi trên xe lăn, được đồng đội đẩy ra, cao giọng nói:
"Đúng vậy! Chắc hẳn có không ít người ở đây quen biết lão Tống tôi, mọi người đều biết tính cách của tôi, bà chủ Tô là bạn mới của tôi, mọi người có thể tin tưởng, cô ấy sẽ không tùy tiện đuổi ai ra ngoài, hoặc dùng bạo lực đối phó với mọi người."