Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 309

Mọi người lần lượt đến can ngăn, chỉ có Liên Sa ngồi im tại chỗ.

Những người này tàn sát lẫn nhau cũng không liên quan đến cô ta, bây giờ cô ta chỉ muốn rời đi, đi tìm tinh hạch của mình.

Đang hỗn loạn, đột nhiên có cấp dưới xông vào tìm Đàm Dũng:

"Dũng ca! Thiếu tướng Thời Tử Tấn của Đông Dương phái người đến, nói muốn một người tên Hùng Thái."

Hiện trường hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại.

Đàm Dũng chỉnh lại quần áo, bình tĩnh hơn một chút, khó hiểu hỏi:

"Hắn ta muốn Hùng Thái làm gì?"

Hắn quen biết Thời Tử Tấn cũng khá lâu rồi, nhưng chỉ giới hạn ở việc mỗi lần quân đội khai hoang của anh đi ngang qua trạm cũ ăn chút gì đó nghỉ chân thôi.

Nhưng dù chỉ là người quen biết sơ sơ, hắn cũng biết năng lực của Thời Tử Tấn không thể xem thường.

Bình thường Đàm Dũng cũng dặn dò người của mình đừng đi gây chuyện với người của anh.

 

Nghe đội xe buôn bán qua lại nói, dị năng của Thời Tử Tấn rất kỳ lạ, được giữ bí mật nghiêm ngặt trong quân khu, thậm chí còn có tin đồn nói Trường Kinh từng chào mời anh, nhưng đều bị anh từ chối, nhất quyết ở lại Đông Dương.

Cấp dưới đưa một bức thư.

Đàm Dũng xem xong, tức giận không thôi, mắng lớn: "Không có đứa nào khiến tao bớt lo!!"

Khúc Tĩnh Văn hỏi: "Lão đại, sao vậy?"

"Tên ngu ngốc Hùng Thái bắt con mèo cưng mà bạn của Thời Tử Tấn nuôi, còn suýt nữa làm mất, còn mày nữa, mau đưa Hùng Thái đến đây cho tao!"

Khúc Tĩnh Văn giật mình: "Là con mèo đen?"

Đừng dọa người như vậy chứ.

Ai không bắt, lại cứ đi bắt con mèo có liên quan đến Thời Tử Tấn.

Những người biết anh đều biết, anh không thể chọc vào, dị năng kỳ lạ toàn thân không chỉ có thể một mình tiêu diệt zombie tiến hóa, còn có thể gϊếŧ người trong vô hình, thậm chí còn có tin đồn nói anh không chỉ có một dị năng...

 

Đàm Dũng nghi ngờ nhìn cô ta: "Sao mày biết là con mèo đen?"

Liên Sa vẫn luôn im lặng đột nhiên nói:

"Cô ta còn muốn mua con mèo đen đó từ tay Hùng Thái, nhưng nó chạy mất rồi."

Khúc Tĩnh Văn hận không thể xé rách miệng cô ta.

Đàm Dũng lại nổi đóa, nổi trận lôi đình, túm tóc Khúc Tĩnh Văn:

"Con đàn bà thối tha! Tao có nói qua đừng chọc vào người của Thời Tử Tấn không? Mèo cũng không được!"

Khúc Tĩnh Văn đau đến mức da đầu như bị lột ra, nén nước mắt nói:

"Lúc đó em thật sự không biết..."

Đàm Dũng đang tức giận, căn bản không nghe lọt tai, đánh đập cô ta một trận.

Liên Sa thích xem loại kịch hay này, đồng thời cũng khinh thường Đàm Dũng hơn vài phần, đàn ông không có bản lĩnh mới đánh phụ nữ.

Đến lúc đổi "chỗ dựa" có thực lực và mị lực hơn rồi.

Đàm Dũng đánh cho đến khi Hùng Thái bị đưa đến, mới đá Khúc Tĩnh Văn một cái rồi thôi.

 

Hùng Thái vẫn chưa bị tẩy não hoàn toàn, nhìn thấy Đàm Dũng liền lớn tiếng kêu thảm thiết:

"Dũng ca! Lúc đó chắc chắn là em say rượu mới đồng ý, em thật sự không muốn tham gia kế hoạch công phá Bàn Liễu Sơn gì đó, em người này nhát gan, vừa động súng động đạn là em không dùng được dị năng, chắc chắn sẽ kéo chân anh!"

Đàm Dũng bị dáng vẻ này của hắn ta làm cho tức điên, lập tức đá hắn ta một cái:

"Đồ rác rưởi! Bây giờ mày muốn ở lại tao cũng không bảo vệ được mày, mèo của ai không bắt, lại cứ đi bắt mèo của Thời Tử Tấn, cút đi, bây giờ người ta muốn bắt mày đi xử lý."

Hùng Thái ngớ người, phản ứng lại liền cảm thấy chân mềm nhũn, lập tức nằm lăn trên đất giả chết.

Nhưng người mà Thời Tử Tấn phái đến cũng không phải người ăn chay, ép hắn ta uống thuốc làm dị năng tạm thời mất hiệu lực, trói hắn ta lại rồi mang đi.

Đàm Dũng từ đầu đến cuối cũng không ngăn cản, còn ra tận cửa tiễn.

Một người trong đó gật đầu với hắn: "Đàm trạm trưởng, tôi thay mặt Thiếu tướng nhà chúng tôi cảm ơn sự phối hợp tích cực của anh, ngoài ra, Thiếu tướng bảo tôi nhắc nhở anh một câu, mặt sau của bức thư còn có nội dung."

Đàm Dũng có dự cảm không lành.

Đợi người đi rồi, vội vàng lấy bức thư ra, lật mặt sau.

Trên đó chỉ viết năm chữ:

Bàn Liễu Sơn, đừng động vào.

Bình Luận (0)
Comment