Bác sĩ Charlie thì thầm giải thích vài câu nghĩ, Ca bệnh này khá đặc biệt, đại khái là cho anh xem cũng vô dụng, cho người kia xem thì có thể có ích.
“Bệnh gì?” Tào Dũng hỏi lại.
Liên quan đến thông tin cá nhân của bệnh nhân không thể tiết lộ, dù là đối mặt với đồng nghiệp nổi tiếng, đây là nguyên tắc nghề nghiệp của bác sĩ. Bác sĩ Charlie nhắc lại.
“Anh không nói cũng được. Cô ấy lát nữa mở email sẽ cho tôi xem.” Tào Dũng nói, người của anh, đối phương muốn qua mặt anh làm gì cũng đừng hòng.
Bác sĩ Charlie có vẻ cứng rắn, nói “ok”, dường như không quan tâm, quay người bỏ đi.
Tạ Uyển Oánh chỉ biết, con mèo Tống bên cạnh đang cười mỉm.
Nói cũng lạ, bác sĩ Charlie biết rõ cô là sinh viên y khoa, không thể tự mình đọc bệnh án. Dù trong nước hay nước ngoài, quy tắc chung là bệnh nhân yêu cầu hội chẩn trong nước hoặc quốc tế, hoặc bệnh nhân tự mang bệnh án đi nước ngoài tìm thầy chữa bệnh. Nếu là trường hợp đầu tiên, nên hội chẩn cùng nhau.
Bác sĩ bí mật mời đồng nghiệp thảo luận về ca bệnh, sẽ không gửi email chính thức, việc gửi email chính thức kèm theo bệnh án của bệnh nhân là vi phạm quy định, tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân. Thường là nói trực tiếp khi gặp mặt hoặc dùng phần mềm chat, khi nói chuyện sẽ giấu tên bệnh nhân và các thông tin cá nhân khác, đại khái nói về khó khăn trong chẩn đoán và điều trị của bệnh nhân này, để nhận được ý kiến học thuật của đồng nghiệp làm tham khảo.
Nếu bác sĩ Charlie đánh giá cao năng lực của cô, thì chắc chắn cũng đánh giá cao năng lực của bác sĩ Tống, không thể nào chỉ gửi email cho cô.
Kết hợp với biểu cảm kỳ lạ của bác sĩ Tống, và thái độ “cứng rắn” bất thường của Tào Dũng. Tào Dũng làm bác sĩ luôn đặt bệnh nhân lên hàng đầu, có thể giúp thì sẽ giúp, sẽ không kiên quyết từ chối như vậy.
Cuối cùng phán đoán, bác sĩ Charlie gửi cho cô có thể không phải bệnh án.
Lý do tại sao bác sĩ Charlie nói với cô đó là bệnh án, chắc là để thu hút cô mở email xem. Dù sao bác sĩ Charlie cũng nhìn ra cô chỉ quan tâm đến học thuật, sợ là người không giỏi giao tiếp.
Sinh viên y khoa như cô rất bận rộn, về ký túc xá nghỉ ngơi cũng không có thời gian, nếu có thời gian nghịch máy tính một chút là xa xỉ.
Nói đến mạng internet, năm đó máy tính có cấu hình thấp, tốc độ xử lý chậm. Đối với cô, người trọng sinh, loại máy tính cổ lỗ sĩ này khiến cô khó chịu, chỉ muốn chê bai.
Mạng chậm đến mức nào, dùng dial-up 163 để kết nối, mạng ở ký túc xá bị hạn chế tốc độ. Nếu muốn tốc độ mạng nhanh hơn, không bằng đến phòng máy tính của thư viện hoặc ra quán net. Đến phòng máy tính thư viện phải xếp hàng, rất khó tìm được chỗ, lý do chính là vì vậy mà hai sư tỷ đã mua máy tính cho cô. Đi quán net thì không có thời gian.
Việc sử dụng máy tính bất tiện khiến công việc phiên dịch mà thầy Trang giới thiệu cho cô không thể dùng máy tính được. Mấy năm nay, việc cô thường làm nhất là chạy đến bưu điện gần trường để gửi tài liệu.
Thời đại này hầu như không có dịch vụ chuyển phát nhanh tận nhà, phí chuyển phát nhanh rất đắt, chỉ có thể đến bưu điện.
Mạng chậm nên quá sang chảnh. Mọi người thích dùng máy tính để chat, nghe nhạc. Năm đó máy tính có ổ đĩa mềm và ổ CD, các cửa hàng bán đĩa lậu xung quanh trường mọc lên như nấm.
Cô rất ít khi mở email. Lần trước bác sĩ Diệp ở Trọng Sơn phàn nàn cô, sao không trả lời email. Trương Viễn cho cô địa chỉ email, cô cũng không biết viết gì gửi qua.
Khác với các giảng viên, các giảng viên có rất nhiều công việc cần xử lý qua email.