Bệnh nhân đột nhiên im lặng.
Là vì lời nói dối bị vạch trần.
Bác sĩ Tạ nói rõ với chị, chị phải thành thật nói ra suy nghĩ của mình, đừng để bác sĩ hiểu lầm.
Ví dụ như bác sĩ Đồng đã bị chị dẫn lạc hướng.
Bác sĩ nước ngoài thực sự không thể phẫu thuật cho chị sao? Không phải, mà là chị nói tới nói lui, yêu cầu không rõ ràng. Bác sĩ nước ngoài không giống bác sĩ trong nước, bệnh viện tư cung cấp dịch vụ y tế cao cấp, có thể trò chuyện với bệnh nhân VIP như chị, kết quả là chị còn che giấu.
Vấn đề hoàn toàn là do bệnh nhân sao? Cũng không phải.
Bệnh nhân nghe tới nghe lui, duy chỉ có điều muốn nghe lại không thể nghe được từ bất kỳ bác sĩ nào, khiến bệnh nhân chỉ có thể rút lui trong im lặng.
“Tôi đã nói rồi.” Sau một lúc lâu, Lâm Giai Nhân mới thốt ra mấy chữ này.
“Ừm ừ. Tôi tin là chị đã nói, nhưng có lẽ họ không nghe ra.”
“Hình như chỉ có bác sĩ Tạ là cô nghe ra ý tôi.” Lâm Giai Nhân không biết có nên cười khổ hay không, sau khi gặp bao nhiêu bác sĩ, cuối cùng cũng có người hiểu được suy nghĩ trong lòng cô.
“Chị yên tâm, bác sĩ Đồng ở đây cũng đã nghe ra rồi.” Tạ Uyển Oánh nói.
Đồng Xương Bác vội vàng quay đầu nhìn Tào Dũng nghĩ, Người của cậu thật sự rất biết nói chuyện.
Câu nói đùa dựa trên sự thật này khiến bác sĩ Đồng toát mồ hôi hột.
Tào Dũng cười mà không nói, nghe người khác nói đùa dù lạnh lùng đến đâu cũng phải giữ nụ cười.
“Tôi nói cho cô biết.” Nếu bệnh nhân đã tự thừa nhận, Đồng Xương Bác muốn nói với bệnh nhân này từ góc độ của đa số bác sĩ: “Yêu cầu của cô gần như không có bác sĩ nào có thể đáp ứng được. U sọ hầu phần lớn bắt nguồn từ vùng dưới đồi, phễu não và cuống tuyến yên. Tôi tin rằng rất nhiều bác sĩ đã nói với cô điều này. Muốn cắt bỏ sạch sẽ, ít nhiều gì cũng phải động đến những chỗ này. Không cắt bỏ sạch sẽ, bệnh này rất dễ tái phát. Sau khi tái phát lại phẫu thuật thì cô cũng phải cắt bỏ. Hơn nữa, dù cô có cắt bỏ hay không, khối u của cô mọc ở đó, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến chức năng nội tiết của cô.”
Bị bác sĩ khiển trách cũng giống như bị giáo viên phê bình, sắc mặt bệnh nhân không được tốt lắm. Ai cũng thích giáo viên hoặc cha mẹ dịu dàng, ân cần, ánh mắt bệnh nhân bất giác chuyển sang bác sĩ Tạ.
Đại lão như bác sĩ Đồng cũng không quan tâm đến điều này. Bệnh nhân tìm kiếm sự dịu dàng cũng vô dụng, sự thật bày ra trước mắt, chi bằng đối mặt với hiện thực.
“Bác sĩ Đồng đã nói cho chị biết kết quả xấu nhất.” Tạ Uyển Oánh nói với bệnh nhân một câu dường như là an ủi.
Chỉ là bệnh nhân này có thể dây dưa như vậy, chứng tỏ rất cố chấp với một số việc, không muốn nghe những lời an ủi, lý do thoái thác như vậy.
Lời an ủi không có tác dụng lắm.
Bác sĩ Tạ kiên nhẫn thay đổi chiến thuật: “Phẫu thuật không có tỷ lệ thành công 100%, bệnh nhân và bác sĩ đang đánh cược. Bác sĩ và bệnh nhân có muốn mạo hiểm hay không phụ thuộc vào tỷ lệ thắng cược của ca phẫu thuật này cao bao nhiêu. Cá nhân tôi cho rằng tỷ lệ thua cược của ca phẫu thuật này rất thấp, đáng để chị mạo hiểm.”
Bệnh nhân nghe câu nói sau của cô, mới chịu ngẩng đầu lên.
Ngay cả nhóm bác sĩ của Phương Trạch ở phòng bên cạnh, lúc này cũng giống như bác sĩ Đồng, cho rằng bác sĩ Tạ trẻ tuổi này rất biết nói chuyện, nhưng cũng không phục cách nói chuyện của đối phương.
“Cách nói của cô ấy như thủ pháp nghệ thuật, là tô vẽ cho biến chứng phẫu thuật.” Có đại lão của Phương Trạch cho rằng như vậy.
Về bản chất, cho rằng Bạn học Tạ có lẽ đang “lừa dối” bệnh nhân.
“Bác sĩ Đồng của chúng ta chắc chắn không sai, tỷ lệ thua cược này không thấp như cô ấy nói, mà ngược lại rất cao.”