Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 2813

"Đi thôi." Chuyện này xem như đã có kết luận, Tào Dũng đứng dậy, dẫn mọi người rời đi để quay lại làm việc.

Mọi người chuẩn bị ra khỏi văn phòng.

"Em không ngạc nhiên sao, Oánh Oánh?"

Tạ Uyển Oánh nhận được câu hỏi linh hồn của Đào sư huynh đang đứng ở cửa.

"Xui xẻo thật." Cô thầm kêu.

Đào Trí Kiệt nhìn cô với ánh mắt mỉm cười.

Vừa rồi khi anh ta nói tin tức đó, trong cả văn phòng, chỉ có mình cô là không có phản ứng gì.

Đối với điều này, Tạ Uyển Oánh chỉ có thể nghĩ nghĩ, Phật nhãn của Đào sư huynh thật tinh tường. Biết trước như vậy, trong văn phòng cô nên diễn chút biểu cảm ngạc nhiên. Vấn đề là cô, người cứng đầu này, căn bản không giỏi diễn xuất, bị Phật nhãn của Đào sư huynh bắt gặp ngay.

Cô trọng sinh, biết ca bệnh này sẽ xảy ra nên không thể nào ngạc nhiên. Chỉ là không biết có xảy ra ở thế giới song song này hay không, cũng không biết sẽ xảy ra lúc nào.
  Bây giờ cô chỉ có thể giả chết, giả vờ ngây ngô.

Lý chủ nhiệm vội vàng đi nói rõ với người nhà.

Vừa lúc, bảo vệ đã báo cảnh sát đến, Trương Lập bị vỡ miệng, yêu cầu xử lý vết thương trước, ngồi ở trạm y tá không đi.

Lý chủ nhiệm đến nói rõ với Trương Lập và mẹ Trương Vi rằng Trương Vi không thể hiến tạng.

"Lý chủ nhiệm, sao lại không thể? Lúc trước ông nói có thể mà." Hai mẹ con tại chỗ nổi đóa.

Lúc trước ông ta nói có thể là vì chưa xảy ra chuyện. Đồng nghiệp gọi điện nói, trường hợp xảy ra chuyện chính là bác sĩ không chịu nổi lời cầu xin của người nhà, đồng ý cho người thân không khỏe mạnh hiến tủy. Ông ta, Lý chủ nhiệm, nào dám cho hiến nữa. Hơn nữa, Bạn học Tạ vừa mới "chùy" ông ta một trận bằng hàng loạt quan điểm học thuật, tất cả đều có thể dùng để buộc tội ông ta.
  "Dù sao cũng không được. Các người đến bệnh viện khác cũng sẽ không có bác sĩ nào đồng ý, không tin thì cứ đi hỏi." Lý chủ nhiệm rất tự tin về điều này, bệnh viện bên cạnh xảy ra chuyện này, tất cả các khoa Huyết học của các bệnh viện nhất định sẽ đề phòng cao độ với loại người nhà này.

Phản ứng của hai mẹ con nhà họ Trương là. Vì con trai bị khống chế, mẹ Trương Vi chạy ra hành lang hét lên: “Cô đứng lại đó cho tôi!"

Mọi người dừng bước.

Mẹ Trương Vi chạy đến trước mặt cô gái ngồi cùng bàn với con gái mình, mắng to: “Chuyện nhà chúng tôi liên quan gì đến cô?"

"Tôi không có hứng thú cũng sẽ không quản chuyện nhà các người, chỉ quan tâm đến việc làm bác sĩ của mình." Tạ Uyển Oánh nói.

Mẹ Trương Vi định tiếp tục mắng cô, đột nhiên đọc được điều gì đó từ biểu cảm của cô, cả người bỗng cứng đờ.
  Tạ Uyển Oánh ngược lại hỏi bà ta: “Bà muốn tôi nói sao?"

"Không, tôi, tôi-- cô nói--" Mẹ Trương Vi lắp bắp, trong đầu chỉ có một ý nghĩ nghĩ, Cô gái ngồi cùng bàn với con gái mình không nói điều gì khác, chỉ nói về năng lực của bác sĩ là thật, cả nhà họ đều thừa nhận điều này.

"Bà dẫn anh ta đi chụp cộng hưởng từ não." Tạ Uyển Oánh nói xong, coi như đã hoàn thành trách nhiệm của một bác sĩ, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, thấy Tào sư huynh đứng phía trước mỉm cười với cô. Khiến cô hơi đỏ mặt, cảm giác như múa rìu qua mắt thợ trước mặt sư huynh, chuyên gia Ngoại Thần kinh.

Hoàng sư huynh hỏi cô: “Em nhìn ra từ lúc nào?"

Không chỉ cô, Tống bác sĩ chắc cũng nhận ra. Nụ cười của Tào sư huynh càng thể hiện anh đã nhìn ra từ sớm. Chỉ là người nhà hỏi trước là cô.

Mẹ Trương Vi hoàn toàn hoảng hốt quay trở lại.

"Cô ta nói gì?" Trương Lập hỏi mẹ.

"Bảo, bảo anh đi chụp cộng hưởng từ." Mẹ Trương Vi lắp bắp, giọng run rẩy.

 
Bình Luận (0)
Comment