Bạch Tinh Tinh cố tình không thèm nghĩ đến Moore, thời gian dài, nàng gần như thật sự muốn quên Moore đi. Từ trong miệng Xavi nghe được tin tức của Moore, hình tượng Moore lập tức rõ ràng nhảy vào trong óc.
Người cả đời phải trải qua rất nhiều sự, kết giao rất nhiều người. Có người khi kết giao thì ở chung vui vẻ, thời gian dài không liên hệ cũng trở nên bình đạm. Mà có người phảng phất không mấy quan trọng, lúc buông tay cũng không nơi nương tựa, không luyến tiếc, nhưng lại như rượu ngon, sẽ theo thời gian lên men mà trở nên ngày càng thơm thuần.
Không thể nghi ngờ, Moore ở trong lòng Bạch Tinh Tinh là thuộc về vế sau, nguyên lai trong bất tri bất giác, Moore sớm đã thật sâu khắc vào trong trí nhớ của nàng, hình thành dấu vết không thể phai mờ.
Bạch Tinh Tinh nôn nóng đi tới đi lui hai bước, lấy một khối da thú che l*n đ*nh đầu chạy tới phòng bếp, đem nồi thịt lớn mà Parker hầm sáng nay ra đun nóng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vinson vừa về nhà nhìn thấy khói bếp ở hậu viện, bước nhanh đến phòng bếp, nhìn thấy Bạch Tinh Tinh ở bên trong bận rộn liền vội đi đến hỗ trợ.
“Đói bụng? Sao không gọi Curtis hỗ trợ?” Vinson cầm lấy củi trong tay Bạch Tinh Tinh, cho vào bếp, ôn nhu nói: “Em ngửi khói không tốt, ra ngoài chờ đi, ta hâm nóng xong sẽ bưng ra cho em.”
Bạch Tinh Tinh từ cửa sổ phòng bếp nhìn về hướng phòng ngủ, lại đi đến bên cạnh Vinson, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Em muốn đem chỗ thịt này đưa cho Moore, không muốn nói cho Curtis.”
Vinson thân thể khẽ dừng lại một chút, sắc mặt có một thoáng hoảng hốt, sau đó bị hắn hoàn mỹ che giấu.
“Hảo, ta đưa thay em.” Vinson nói bằng giọng trầm thấp, giọng nói của nam tính trưởng thành làm người ta không tự chủ được muốn dựa vào.
Bạch Tinh Tinh thả lỏng lại, dựa sát vào Vinson, ngồi trên đùi hắn, nói: “Có anh hỗ trợ em liền an tâm rồi. Moore hôm nay đi trị cánh, phải đ.á.n.h gãy xương cốt cánh để nối lại, chỉ sợ thật nhiều ngày không thể nhúc nhích, chúng ta không quan tâm hắn thì còn ai quan tâm hắn? Giao toàn bộ cho Xavi một thú y cũng quá vất vả.”
Nghe xong lời giải thích nhỏ giọng của bạn đời, trái tim đang căng chặt của Vinson thoáng thả lỏng một chút: Nguyên lai chỉ là Moore có khó khăn nên mới giúp, không phải ý tứ như hắn nghĩ.
Một trận gió mưa hắt vào phòng bếp, thổi khói củi bay loạn xạ, tạt vào mặt Bạch Tinh Tinh, nàng lập tức che mũi ho khan, lồng n.g.ự.c ẩn ẩn đau. Rõ ràng chỉ là khói củi bình thường, nàng lại cảm giác phảng phất như ngửi phải khí than khó chịu.
Quả nhiên bệnh hậu sản thật đáng sợ.
Vinson vội đem Bạch Tinh Tinh ôm ra ngoài, đặt nàng lên chiếc ghế chuyên dụng lót da thú mềm mại, nói: “Em ở đây chờ, đồ ăn giao cho ta.”
“Anh làm việc em yên tâm.” Bạch Tinh Tinh nghịch ngợm cười, in một nụ hôn lên khuôn mặt cương nghị của Vinson, vừa chạm vào liền tách ra, đôi môi phấn nộn như cánh đào hé mở đường cong nụ cười ngọt ngGào.
Vinson cảm giác trên mặt có chút nóng, trái tim một trận hoan hô nhảy nhót, nhưng trên mặt lại trầm tĩnh như thường.
Nhìn nụ cười tinh xảo không tì vết của bạn đời, Vinson tự nhiên mà xoa xoa đầu nàng, sau đó đứng lên đi về phía phòng bếp. Nhìn như bình tĩnh, nhưng bước chân hơi hỗn loạn đã bại lộ sự hoảng loạn của hắn.
Bất quá Bạch Tinh Tinh không có thính lực tốt như vậy, không phát hiện ra Vinson đang bối rối, chỉ nhón chân mong chờ đồ ăn ra lò.
An An lẳng lặng ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng đung đưa hai chân, lại không biết chính mình sớm đã bị một đôi mắt đỏ như m.á.u theo dõi.
Trong sân, sau một bụi cây, con mãng xà vằn đen đỏ lướt qua mặt đất đẫm nước mưa, xoay người du tẩu, từ cửa sổ bò vào phòng ngủ.
Parker rời đi, Moore cũng vào lúc này mất đi sức chiến đấu, Curtis nhíu mày, ẩn ẩn ngửi được một tia không ổn.