“Gào ô ~” đã biết.
Đám báo con ngoan ngoãn mà đáp, từng con đều ôm lấy chân mẹ, đáng thương hề hề mà nức nở.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Thật là, lớn như vậy còn làm nũng a.” Bạch Tinh Tinh buồn cười nói.
Parker cũng khó được mà đối chúng nó mềm lòng một chút, nói: “Chúng nó hỏi em khi nào trở về, ngày mai được chưa.”
Bạch Tinh Tinh đem chúng nó toàn ôm vào khuỷu tay, ôn nhu nói: “Không được nha, mẹ cũng không biết khi nào có thể trở về.”
Nói Bạch Tinh Tinh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đám báo con nhắm mắt theo đuôi mà theo đi lên.
Bạch Tinh Tinh cố hết sức mà bế lên con út thể trọng hơi nhẹ hơn một chút, chỉ vào trên không đại biểu tháng lớn nhất hào ánh trăng màu bạc, hiện tại còn chỉ là một loan trăng non.
“Nhớ mẹ thời điểm, liền xem ánh trăng, mẹ nhớ các con cũng xem ánh trăng. Chúng ta nhìn đồ vật giống nhau, liền sẽ không cảm thấy xa xôi.”
Con út mở to con mắt, nhìn chằm chằm trăng non màu bạc xem, “Gào ô” kêu gật gật đầu.
Con cả cùng con thứ hai tự mình bò lên trên cửa sổ, ba con báo con động tác nhất trí mà ngưỡng đầu, trăm miệng một lời mà phát ra tiếng tru lên u u.
Bạch Tinh Tinh đau lòng mà từng cái sờ sờ đầu chúng nó.
“Ngày mai chúng ta đi rồi, các con liền đi hốc cây ở, cách nhà tộc trưởng gần, tiện đi ăn cái gì. Tránh cho làm trong nhà quá rối loạn, ở hốc cây cũng không thể quấy rối, mẹ trở về muốn kiểm tra.”
Bạch Tinh Tinh nghiêm khắc mà dặn dò.
“Gào ô!”
Đám báo con đồng thanh đáp ứng.
Buổi tối, Bạch Tinh Tinh đem Curtis cùng Parker đều đuổi ra ổ, cùng đám báo con nằm ở một cái đống cỏ ngủ một đêm.
……
Hôm sau, sắc trời chưa sáng, năm năm đầu Hổ thú nhẹ nhàng cường tráng không hẹn mà cùng mà chạy tới cửa Thạch Bảo báo danh.
Con báo đang ghé vào bên cạnh ổ tai giật giật, nghiêng đầu nhìn về phía hướng đại môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A ngô ~” con báo căng thẳng tứ chi, căng h* th*n thể, đứng dậy, lại cong lưng căng cái vươn vai lớn hơn nữa.
Run run thân thể, dẫm lên bước chân lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
“Các anh tới rồi.” Parker biến thành hình người, mở ra cửa sân chào hỏi.
Nhóm Hổ thú cũng đều là hình người, chờ mong lại khẩn trương mà hướng trong sân xem.
“Bạch Tinh Tinh còn chưa có tỉnh sao?” Một con Hổ thú nói.
Parker nói: “Vậy tôi liền đi gọi cô ấy, các anh tiến vào.”
“Không cần, đừng đ.á.n.h thức cô ấy ngủ.” Lại có một con Hổ thú nói.
Parker chạy tiến phòng ngủ, phóng nhẹ bước chân đạp lên bên cạnh nhóm báo con, đi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh ngồi xổm xuống.
Nhóm báo con ngủ đến trầm, cũng thói quen động tĩnh người trong nhà, vẫn như cũ ngủ rất say.
“Tinh Tinh tỉnh tỉnh, những Hổ thú kia tới rồi.” Parker nhẹ giọng nói.
Bạch Tinh Tinh mơ hồ, nghe được Parker nói lập tức đ.á.n.h lên tinh thần, dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Không cần phải gấp gáp, tôi trước nấu cơm cho em, đi sa mạc sau liền khó ăn đến ăn ngon.” Parker nói, đ.á.n.h thức Bạch Tinh Tinh, liền xoay người ra phòng ngủ.
Vì tiết kiệm thời gian, Parker cũng nấu một chén thịt khô hầm miến, mười mấy phút liền nấu hảo.
Bạch Tinh Tinh cũng vừa rửa mặt đ.á.n.h răng xong, lập tức bị tiên hương mê người hấp dẫn, ăn một miếng thịt, không ngờ thịt hôm qua em nấu hơn một giờ còn cứng ngắc, bị Parker nấu đến mềm mại lại nhai rất ngon.
Có đối lập, em mới kinh ngạc phát hiện, tài nấu nướng của mình xác thật không bằng Parker.
“Thơm quá a, là mùi thịt xông khói.”
Nhóm Hổ thú canh giữ ở cửa nuốt nước miếng, rõ ràng tối hôm qua cố ý ăn đến vô cùng no, sáng tinh mơ lại có chút đói bụng.
“Chào buổi sáng đại gia, tiến vào uống chén canh thịt đi.”
Một giọng giống cái thanh thúy dễ nghe câu đi rồi lực chú ý của nhóm Hổ thú.