Lời vừa nói ra, những giống đực vốn đã cắm rễ trong bộ lạc cũng kích động lên, ngẩng cổ hưng phấn tru lên.
Bạch Tinh Tinh che lỗ tai lại, kéo cánh tay Parker lớn tiếng nói: “Ồn quá! An An có thể bị đ.á.n.h thức, chúng ta về nhà thôi.”
Parker sợ Bạch Tinh Tinh bị đồng bào của mình lừa gạt, vội vàng gật đầu: “Được!”
Nói xong, ngang hông bế Bạch Tinh Tinh lên, chen ra khỏi đám thú.
Mấy báo con nhìn cha mẹ một cái, không đi theo về, chạy tới chạy lui trong đám thú.
An An quả nhiên bị đ.á.n.h thức, còn chưa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng khóc vang vọng của An An.
Curtis đang ôm An An, nghe được tiếng bước chân Bạch Tinh Tinh, lập tức quay đầu nhìn về phía cô.
“Tôi không đụng vào cô bé.” Curtis nói rồi lập tức đặt An An lên đệm da thú, nói: “Không biết cô bé vì sao khóc không ngừng.”
Hắn đã học phương pháp dỗ con của Parker và Vinson, rõ ràng họ có thể rất nhanh làm An An ngừng khóc (đương nhiên, trừ đêm trăng tròn), nhưng hắn thực hành thì hoàn toàn vô dụng.
Vật nhỏ như vậy, tiếng khóc lại làm hắn hoảng hốt hơn cả tiếng gầm của dã thú.
Bạch Tinh Tinh đương nhiên sẽ không cho rằng Curtis ngược đãi con, buồn cười nhìn hắn một cái, bước nhanh đi đến bên cạnh An An.
“An An hẳn là lúc ngủ bị dọa tỉnh đi, khóc một lát là bình thường.”
Bạch Tinh Tinh bế An An lên, ngồi xổm bên chậu đá cho cô bé đi tiểu.
Curtis âm thầm thở phào một hơi.
“An An ngoan, không khóc, mẹ ở đây.” Dưới sự an ủi của Bạch Tinh Tinh, tiếng khóc An An yếu đi xuống.
Sau khi đi tiểu xong, An An liền không khóc nữa, chỉ là vẫn không ngừng hít hơi, mở to mắt, thần sắc vẫn hoảng hốt.
“Bộ lạc lại có người mới gia nhập, đến bốn năm chục giống đực trẻ tuổi.” Bạch Tinh Tinh vừa lau m.ô.n.g cho An An vừa nói với Curtis.
“Ừm.” Curtis không để ý đáp tiếng.
An An hiện tại đã năm tháng tuổi, tay chân dài ra.
Bạch Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới năm trước làm một đống quần áo nhỏ, vội nói với Parker: “Mau tìm quần áo nhỏ của An An ra, ở dưới cùng rương gỗ.”
Lúc trước An An quá nhỏ, họ cũng không dám bẻ tay chân An An thế nào, sợ làm trật khớp tay chân cô bé, cho nên vẫn luôn không mặc quần áo.
Parker đi đến bên rương gỗ, nhảy ra tất cả quần áo An An.
“Cho con bé thử xem.” Bạch Tinh Tinh cười chọn ra một chiếc váy nhỏ thích nhất, đặt An An lên đệm giường, động tác mềm nhẹ mặc vào cho cô bé.
Bạch Tinh Tinh lúc trước là chuẩn bị làm ra cho An An mặc ngay khi sinh, nhưng trẻ sơ sinh nhỏ hơn cô tưởng tượng, quần áo lớn hơn rất nhiều.
Hiện tại tay chân cứng cáp hơn, vừa lúc quần áo cũng có thể mặc.
“Mặc xong rồi! An An nhà chúng ta thật đáng yêu!”
Bạch Tinh Tinh nâng eo An An làm cô bé đứng lên, nhìn hình dáng tiểu nhân đã ra dáng, đột nhiên cảm giác, An An thật sự lớn rồi.
An An trước sau ủ rũ, hình dáng xinh đẹp đôi mắt dưới còn treo hai cái quầng thâm mắt rõ ràng, làm người ta đau lòng lại buồn cười.
Parker phụt cười một tiếng, chỉ vào cánh tay An An nói: “Em xem cánh tay cô bé, mặc quần áo đều dang ra, giống con chim nhỏ.”
Bạch Tinh Tinh tức giận trừng Parker một cái.
“An An thật là chịu khổ, buồn chán phải không? Mẹ dẫn con ra ngoài chơi nha.” Bạch Tinh Tinh ôm An An vào lòng, hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bé.
“Curtis, anh có muốn đi cùng không?”
Bạch Tinh Tinh hỏi, nếu Curtis không ra, họ liền đi tìm rắn nhỏ. Ra thì thôi.
“Được.” Curtis lập tức đồng ý.