Sổ tay trùng sinh công lược [193]
Phần Ứng Nhàn (Hạ)
: Chấn động! Đêm tân hôn mà họ lại làm chuyện như vậy!
Trans: Meounonna
Khanh lớn đến từng này tuổi, danh tiếng bụng dạ đen tối được lưu truyền rộng rãi khắp trăm phường, bốn mươi chín dòng sông, ba mươi sáu ao hồ, yêu quái nhờ hắn xem bói có thể bị hắn lừa gạt cho không còn một sợi lông, nhưng dù như thế, vẫn có nườm nượp yêu quái đến nhờ hắn gieo quẻ cho, hắn còn kén chọn cực kì tuỳ hứng. Không những nham hiểm đen tối khi đòi thù lao, tính cách của hắn cũng thật sự khó để người ta khen ngợi, mặt ngoài trông hiền hoà thân thiện, thật ra lòng dạ nhỏ nhen, có thể ghi thù một trăm năm, lúc vừa chào đời ai từng chê cười hắn, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ kĩ.
Hơn nữa, hắn gặp ai cũng nói chuyện được, nhưng người có thể đối xử thật lòng lại chẳng có mấy ai, mặt ngoài trò chuyện vui vẻ với người ta, nói không chừng trong lòng đang suy nghĩ phải gài bẫy đối phương thế nào. Xảo quyệt gian trá, nhìn từ điểm này, quả thật không phụ danh tiếng yêu hồ của hắn.
Nhưng một yêu quái khó chơi ở Mộng Trạch như thế, vào lúc này, đang ngủ trên giường của một cô nương phàm nhân bình thường, hoàn toàn chẳng có chút tôn nghiêm của yêu tộc nào, hệt như một con hồ ly hoang dã bình thường nằm đó lúc lắc cái đuôi bắt chước giọng trẻ con hừ hừ nhõng nhẽo.
Tôn nghiêm của yêu tộc? Đó là cái gì, không hề tồn tại.
Nay Khanh chìm đắm vào ôn nhu hương, hạnh phúc vui vẻ, sắp quên mất bản thân tên gì rồi, mỗi ngày chỉ muốn được cô nương trong lòng ôm lên đầu gối vuốt lông, niết chân, thậm chí hắn còn hơi không muốn biến thành hình người nữa.
Biến thành hình người còn phải giữ dáng vẻ khiêm khiêm quân tử, không thể thân thiết quá, sợ mạo phạm giai nhân, bây giờ tốt biết bao, còn có thể nhân cơ hội chui vào chăn, nếu may mắn còn có thể dựa vào b* ng*c m*m m**… Khụ, tóm lại, Khanh vui vẻ quên lối về, làm thú cưng hồ ly càng ngày càng ra dáng.
Từ đầu đến cuối Ứng Nhàn rất thản nhiên, trừ lần đầu tiên khi nhìn thấy hồ ly đỏ ngửa bụng nhõng nhẽo với mình, hơi ngẩn người trong giây lát.
Nuôi một con hồ ly nhỏ và nuôi chó mèo cũng không có gì khác biệt, các nha hoàn cũng nhanh chóng quen với chuyện này, có người muốn dùng thức ăn đồ chơi dụ tiểu hồ ly, nhưng họ nhanh chóng phát hiện con hồ ly này như thể biết nhận diện người vậy, đối với tiểu thư thì ân cần hết mực, đối diện với người khác thì lạnh lùng chán ghét.
Đôi khi nhìn thấy con hồ ly đỏ kia nhảy nhót bồ nhào lên người tiểu thư, hoặc chạy vòng vòng xoay quanh tiểu thư, cố ý té ngã chọc cho tiểu thư bật cười, mấy nha hoàn đều dở khóc dở cười. Vì có con hồ ly đỏ này ở đây, tú lâu thường ngày yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mãi đến khi Ứng Nhàn lại ngã bệnh.
Bản thân Ứng Nhàn đã quen với chuyện này từ lâu, nằm trên giường nghỉ ngơi, tuy trên mặt các nha hoàn cũng hơi có thần sắc lo lắng, nhưng cũng không hoảng loạn gì, mọi người đã sớm quen việc cần làm, mời đại phu đến xem bệnh, bốc thuốc nấu thuốc, cẩn thận hầu hạ.
Chỉ có Khanh cảm thấy cực kì khó chịu, hắn dùng thân thể hồ ly có thể quang minh chính đại nằm ở mép giường của Ứng Nhàn, lo lắng nhìn sắc mặt tái xanh của nàng. Cuối cùng hắn cũng nhớ tới chuyện này rồi, thê tử còn đang bị bệnh.
Khi lão đại phu kia đến bắt mạch nhìn thấy hồ ly đỏ, hơi không tán đồng bảo: “Tiểu thư ốm yếu, vốn không nên nuôi thứ này, dễ bị tà phong nhập thể, cho dù muốn nuôi, cũng phải cách xa một chút mới đúng.”
Thật ra mấy nha hoàn cũng từng khuyên nàng, nhưng Ứng Nhàn lắc đầu từ chối, các nàng ấy cũng không dám nói gì, nay lão đại phu cũng nói thế, Ứng Nhàn vẫn lắc đầu.
Vốn Khanh nghe thấy lời của lão đại phu còn có chút không vui, nhưng thấy Ứng Nhàn lắc đầu ngay, trong lòng lập tức được vuốt lông thoải mái. Đồng thời hắn bắt đầu suy nghĩ, có phải vì mình mỗi ngày đều bám lấy Ứng Nhàn chơi đùa, nên làm nàng mệt mỏi không. Nếu là như thế, vậy hắn đúng là áy náy chết đi được.
Sau khi lão đại phu rời đi, Ứng Nhàn nhìn thấy yêu quái hồ ly bên mép giường không có tinh thần, nằm sấp gác đầu lên móng vuốt của mình, ánh mắt đờ đẫn không biết đang nghĩ gì. Người khác không biết, nhưng nàng biết, đây là yêu quái có thể hoá thành hình người, hơn nữa còn rất lo lắng cho bệnh tình của mình.
“Không cần lo lắng.” Ứng Nhàn v**t v* đầu của hồ ly, kéo chăn lên cho mình, “Uống thuốc rồi sẽ nhanh chóng khoẻ thôi.”
Khanh hoàn toàn không yên tâm nổi, hắn được Ứng Nhàn an ủi v**t v* như thế, ngược lại càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, hắn phải về Mộng Trạch một chuyến, tiểu hồ ly kia đưa tin chậm quá, Dịch hồi âm cũng quá chậm, hắn phải đích thân đi một chuyến. Còn nữa ở trong Mộng Trạch có một Sâm lão vạn năm, hắn đi bứt vài cọng râu về, mặc kệ Ứng Nhàn có ăn được hay không, lấy về trước tính sau.
Chuyện không thể chậm trễ, lần này hành động của Khanh nhanh hơn lần trước tránh lôi kiếp nhiều, tối hôm đó khi Ứng Nhàn đã đi ngủ, hắn liền hoá thành hình người, lại hôn vài cái lên trán người ta, sau đó thấp giọng nói một câu: “Ta về Mộng Trạch mang thuốc cho nàng, nàng yên tâm nha, ta sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Nói xong hoá thành hồ ly đỏ, chân đạp lưu vân bay theo ánh trăng. Ứng Nhàn trong phòng mở mắt ra, nhìn cửa sổ một cái.
Ngày hôm sau các nha hoàn phát hiện hồ ly đỏ biến mất rồi, mọi người đều nghĩ có lẽ nó đã nhân lúc không ai chú ý chạy mất. Tuy tiểu thư không thể hiện cảm xúc buồn bã, nhưng các nàng đều tận mắt chứng kiến tiểu thư yêu chiều con hồ ly nhỏ đó thế nào, sợ nói rồi sẽ làm tiểu thư khó chịu hơn, cũng chẳng ai nhắc về tiểu hồ ly kia nữa. Có điều ở sau lưng khó tránh phải oán trách vài câu, hồ ly hoang dã chính là hồ ly hoang dã, trông vẻ thân thiết với người lắm, nhưng nói đi là đi mất tiêu.
Ứng Nhàn nằm trên giường, cho nha hoàn mở hé cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Các nha hoàn đều cho rằng nàng đang suy nghĩ con hồ ly nhỏ kia đi đâu rồi, nhưng Ứng Nhàn đang nghĩ tới thầy của mình.
Thuở nhỏ sức khoẻ của nàng không tốt, mấy lần suýt chút nữa bệnh chết, tình cờ gặp một lão ni, lão ni thấy nàng có Phật duyên sâu sắc, không nhẫn tâm để nàng cứ thế suy tàn, bèn đến nhà kéo dài mạng sống cho nàng, còn ở lại Ứng Phủ một khoảng thời gian. Lão ni dạy cho nàng rất nhiều thứ, Ứng Nhàn từ tận đáy lòng nhận bà ấy là thầy. Người thầy này của nàng đã từng nói với nàng, trời đất rộng lớn, không hề nhỏ bé như những gì đôi mắt của người phàm bình thường có thể nhìn thấy.
Bà ấy nói thế giới này có người phàm, cũng có tiên yêu quỷ quái, ở Côn Hư phương tây xa xôi có ma, Dao Đài trên trời có tiên, Địa Hà minh phủ có quỷ, Mê Chướng có vu (phù thuỷ), Mộng Trạch có yêu, và rất nhiều chủng tộc khác mà người phàm không thể hiểu rõ.
Từ nhỏ Ứng Nhàn đã có thể nhìn thấy quỷ, cơ thể của nàng suy yếu như thế, đa phần là vì năng lực bẩm sinh này. Nếu không phải Phật quang hộ thể giúp nàng giữ lấy một mạng, e rằng nàng đã sớm tiến vào luân hồi. Bất kể là yêu hay linh trà trộn vào nhân gian, Ứng Nhàn cũng đã từng nhìn thấy, đồng thời nghe theo lời thầy nói, giả vờ không nhìn thấy những vật thể phi nhân loại kia, như thế mới có thể bình an sống đến hiện tại.
Yêu quái hồ ly đỏ tự xưng tên Khanh kia là sinh vật phi nhân loại đầu tiên mà Ứng Nhàn tiếp xúc gần như vậy. Vì trên người nàng có Phật quang, rất nhiều vật không thuần khiết đều không dám đến gần nàng, các yêu quái cũng không muốn tiếp cận nàng, vì thế tuy Ứng Nhàn có thể nhìn thấy, nhưng chưa từng giao tiếp với bọn chúng.
Khanh và những yêu quái nghe được từ chỗ của thầy nàng không giống nhau, không những không gian trá xảo quyệt, mà còn rất ngốc. Thi thoảng nàng sẽ nghĩ, có lẽ Khanh là con hồ ly khá ngốc nghếch trong tộc, không thể so sánh với những con hồ ly thông minh khác, nếu không cũng sẽ chẳng chạy tới nhân gian, còn bị sấm sét đánh thành như vậy.
Đối với chuyện trước khi rời đi, Khanh nói đi lấy thuốc cho nàng, Ứng Nhàn không có cảm giác gì, nàng chỉ hơi lo lắng con hồ ly ngốc đó trên đường có gặp phải nguy hiểm gì không.
Hồ ly ngốc Khanh lúc này đã về tới Mộng Trạch. Một khi rời khỏi phạm vi ánh mắt của Ứng Nhàn, hắn lập tức trở về bộ dáng con hồ ly xấu xa gian manh xảo trá, với dáng vẻ mặt người dạ thú, đi gặp Sâm lão.
Trong Mộng Trạch có một Sâm lão tuổi tác đã cao, các yêu quái trong Mộng Trạch gần như đều là tiểu bối của ông ấy, chỉ có Hồng Chủ và vài vị đại yêu quái tổ tông lánh đời ẩn thế mới lớn tuổi hơn ông ấy. Sâm lão vẫn luôn đối xử rất tốt với đám trẻ nhỏ, Khanh còn thường hay tặng rượu cho ông ấy uống, bứt vài cọng râu mà thôi, bứt thì bứt đi.
“Nhóc Khanh à, con bứt râu ông làm gì, muốn ngâm rượu hả?”
“Không phải, phàm nhân chẳng phải đều thích dùng nhân sâm duy trì mạng sống à, con muốn đưa cho một người bị bệnh dùng.”
“Ái chà không được đâu con không được đâu, nhóc Khanh, người bình thường không thể chịu nổi dược lược này, con đừng có dùng bậy.”
Khanh vừa bứt râu vừa đáp: “Con biết, con đưa cho Dịch trước, để cậu ấy điều chế thành loại rượu thuốc nhân loại có thể sử dụng.”
Sâm lão có dáng vẻ hệt như một cái cây khổng lồ híp mắt thành một đường chỉ nhìn Khanh bứt những sợi râu như rễ cây, “Nhóc Khanh à, con muốn tìm vợ rồi à?”
“Dạ đúng, một khoảng thời gian nữa con mang về cho ông xem nha.”
“Con phải đối xử tốt với người ta nhé, đừng có học ba mẹ con trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Khanh rất ấm ức, ngay cả tay nhỏ của cô nương khác hắn còn chưa sờ qua, chỉ có một mình Ứng Nhàn thôi, tại sao mọi người đều cảm thấy hắn sẽ không an phận ra ngoài trêu ong ghẹo bướm?
Đi ra khỏi chỗ của Sâm lão, Khanh lại tới vài cửa hàng, gom một đống thuốc dưỡng sinh an thần, cuối cùng phong trần lấm lem chạy tới Trọng Minh Sơn Lâm.
Dịch sống ở Trọng Minh Sơn Lâm, linh khí bên trong thuần khiết, có một chút khí tức không trong sạch cũng không thể tiến vào, nếu không cả người sẽ như bị liệt hoả thiêu đốt, đau đớn cực kì. Yêu tộc có thể sống trong Trọng Minh Sơn Lâm chỉ có một mình Dịch, những thứ khác đều là các sinh linh cực kì có linh tính.
Khanh không thể tiến vào Trọng Minh Sơn Lâm, chỉ đành truyền tin ở ngoài Trọng Minh Sơn Lâm, dẫu là như thế, hồ ly truyền tin ngưng kết từ yêu lực khi tiến vào sơn lâm tràn ngập linh khí, phút chốc kích thước bị nhỏ hơn rất nhiều.
Khanh ngồi trên tảng đá to chờ đợi, mắt thấy mặt trời sắp lặn xuống đỉnh núi phía tây rồi, chân trời thấp thoáng xuất hiện ráng chiều đỏ, mới nhìn thấy trong sơn lâm hiện ra một mảng sương trắng.
Một thông đạo tĩnh mịch xuất hiện giữa rừng, tiếp đó âm thanh lộc cộc vang lên, đầu tiên một con hươu trắng xuất hiện, trên thân hươu treo một đống đồ, người đi đằng sau hươu trắng là Dịch, cậu ấy vẫn có bộ dáng tóc tai bạc trắng vải xanh che mắt, trong tay cũng xách theo một đống đồ.
Khanh đứng dậy, đánh giá cách ăn vận của cậu ấy, bật cười, “Sao cậu lại đem theo một đống đồ ra ngoài thế?”
Dịch đáp: “Nhẩm tính được lôi kiếp của cậu đã qua, có một số là cho cậu dùng để hồi phục nguyên khí, có một số là vì lần trước cậu gửi thư đến nhờ điều chế cho cậu thuốc thang bồi bổ thích hợp cho nhân loại sử dụng. Vừa hay rất nhiều linh hoa linh thảo linh quả ta trồng đều đã tới lúc thu hoạch, dứt khoát làm nhiều một chút, phiền cậu đưa cho mấy người bạn khác giùm ta nhé.”
Trước nay Dịch vẫn như thế, có thứ gì cũng nghĩ đến mấy người bạn, thi thoảng còn phải tặng đồ phạm vi lớn như vậy một lần, đôi lúc Khanh và Hoa sẽ cười nói cậu ấy là nông dân cần cù, mỗi ngày trồng trọt cày cấy, trồng hoa trồng dược liệu ủ rượu, vất vả vô cùng.
“Cái này là cho Hoa, cái này cho Vị, Hoà chắc là đã tỉnh từ giấc ngủ say rồi nhỉ, linh tửu năm nay ta cũng đã làm trước cho cậu ấy rồi, lúc cậu đi qua Tứ thập cửu hà xuyên thì gửi cho cậu ấy nhé. Er hình như bây giờ đang ở nhân gian, nhưng không biết cụ thể đang ở đâu, nên để lại ở chỗ cậu nhé. Lan đi tìm người rồi, không biết khi nào mới về, của cậu ấy cũng để ở chỗ cậu.”
“Ừm, của Loan thì không cần cậu đưa, hồi sáng cậu ấy mới có thời gian đến đây một chuyến, nói là ở nhà đưa tới một muội muội, tuổi còn nhỏ, cậu ấy bận chăm sóc đứa bé kia đến mức đầu tắt mặt tối.” Dịch nói xong bèn bật cười.
Khanh càng nghe càng cảm thấy không đúng, tuy lúc trước cũng có lúc tặng đồ cho họ, nhưng lần này, hắn cảm thấy dáng vẻ của Dịch, như thể sắp cáo biệt với họ vậy. Trong lòng kinh ngạc, Khanh liền hỏi: “Có phải cậu gặp phải chuyện gì khó khăn không?”
Dịch thở dài, “Ta biết không thể giấu được cậu mà, thật ra ta mơ hồ cảm thấy bản thân sắp gặp phải một kiếp nạn, e là một khoảng thời gian lâu sau, ta không thể gặp lại các cậu.”
Khanh lập tức cau mày, biểu tình hắn nghiêm túc, móc mai rùa từ trong ống tay áo, “Đừng vội than thở, đợi ta tính cho cậu một quẻ.”
Quẻ này được tính rất lâu, khi mặt trăng lên thiên đỉnh, Khanh mới mệt mỏi bơ phờ thu mai rùa về. Hắn vỗ vài cái vào Dịch đang đứng im một bên, trong mắt mang ý cười, “Lần này ta tới nhân gian, học được một câu, Tái ông mất ngựa sao biết là hoạ hay phúc. Tuy có gian truân, nhưng kết quả tốt đẹp, nhiều hơn ta không nhìn thấy, chỉ có điều này, sợi dây đỏ lần trước ta tặng cho cậu, cậu nhớ mang theo bên người.”
Dịch ngơ ngác một lúc, tuy không hiểu ý của hắn, nhưng cũng hoà nhã đáp lời. Sau đó gửi tất cả đồ trên người cho hắn, nói rõ từng món đồ tặng cho người bạn nào.
Khanh mang theo rất nhiều đồ đạc, đi về phía chỗ ở của Vị một chuyến, vừa hay nhìn thấy y và tiểu cô nương đã biến thành quỷ tộc đang ‘đánh nhau’, lật người từ trên giường đến dưới giường, lăn qua lăn lại.
Khanh không hâm mộ chút nào, hắn cũng sắp có thê tử rồi. Hắn ném đồ vào nhà Vị, sau đó nói vọng vào nhà, “Vị, đó là đồ Dịch tặng cho cậu và mấy người bạn khác, để ở chỗ cậu trước nhé, ta sẽ thông báo cho họ tự qua lấy.”
Sau đó hắn không đợi Vị đuổi theo, liền bật cười ha ha chạy biến, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào khi quấy rối người ta thân mật.
Đồ đưa cho người khác đều để ở đây, nhưng mà đồ đưa cho Hoà vẫn còn đang trong tay hắn. Đợi lát nữa hắn rời khỏi Mộng Trạch phải đi ngang Tứ thập cửu hà xuyên, thuận tiện ném xuống cho cậu ấy là được.
Tứ thập cửu hà xuyên rộng lớn, nếu người bình thường chắc chắn không biết vị chủ nhân sông ngòi (hà xuyên chi chủ) tính tình kì quặc đó đang ở đâu, nhưng Khanh biết, hắn quen cửa quen nẻo đi tới một mặt sông khá chật hẹp.
Ánh trăng sáng rỡ, mặt sông phản chiếu ánh sáng lung linh, núi xanh hai bên bờ trầm mặc, nhưng khoảng không tĩnh mịch này nhanh chóng bị Khanh làm cho rộn ràng. Khanh đứng trên mặt sông hét lớn xuống bên dưới, dưới sông không có phản ứng, hắn chỉ đành lại bắt quyết một cái, nổ tung mặt sông làm nước văng tung toé trên không.
Bây giờ bên trong dòng nước mới có phản ứng, một chiếc đuôi của con giao long khổng lồ giơ ra ngoài từ trong nước, lại đập xuống mặt nước một cái thật mạnh. Biết đây là bạn tốt chào hỏi với mình, Khanh tránh tia nước ném đồ trong tay xuống dưới, “Dịch cho cậu đó, đón lấy nhé, ta còn có việc đi trước đây! Lần sau đến tìm cậu uống rượu!”
Sau khi đồ rớt xuống nước phát ra ánh sáng trắng lóng lánh, ánh sáng kia dần dần chìm xuống dưới, mặt nước nhanh chóng khôi phục yên tĩnh. Khanh cũng không dừng lại lâu, ôm thuốc dành cho vợ mình quay về.
Nhưng còn chưa ra khỏi Mộng Trạch đã bị người ta chặn lại, kẻ chặn hắn lại là người nhà Sở gia tộc bạch hồ, cũng chính là mấy người phụ thân huynh trưởng của vị hôn thê cũ của hắn. Mục đích của mấy vị này tới đây là muốn để hắn đi khuyên Sở Lăng rời khỏi nam tử phàm nhân kia.
Khanh ngẩn người, nhớ tới một vấn đề, Quách Lang của Sở Lăng và Ứng Nhàn từng có một hôn ước từ bé, còn là biểu huynh của Ứng Nhàn, Khanh thoắt cái trở nên cảnh giác. Không được, Sở Lăng và tên Quách Lang kia không thể bị chia cắt được, tốt nhất là cả đời này ở bên nhau! Đảo mắt một cái, Khanh đã quyết định phải hành thiện một lần, giải quyết vấn đề ở bên đây cho Sở Lăng và biểu huynh Quách Lang.
Dựa vào ba tấc lưỡi ăn nói lưu loát của mình, mấy vị bạch hồ Sở gia bị hắn lừa bịp phân không rõ nam bắc, chần chừ đồng ý tạm thời không ngăn cản Sở Lăng nữa.
Khanh vừa chạy về vừa suy nghĩ, phải nhanh chóng cưới vợ về nhà thôi, nếu không đợi tên họ Quách kia quay đầu lại cướp thì sao? Khanh vận động đầu óc cả đường đi, đã quyết định xong chuỗi kế hoạch tiếp theo, càng nghĩ càng hưng phấn, vui vẻ sung sướng quay về Ứng Phủ.
Ứng Nhàn đang ngủ, Khanh cất đồ xong, trực tiếp biến thành hồ ly nhỏ, chui vào trong ổ chăn.
Ngày hôm sau, các nha hoàn phát hiện con hồ ly đỏ chạy mất tiêu lại quay về rồi, điều làm các nàng ấy kinh ngạc không phải cái này, chuyện làm các nàng ngạc nhiên nhất là tiểu thư trước nay hễ bị bệnh là phải nằm rất lâu, lần này hình như khỏi bệnh rất nhanh, chỉ với thời gian vài ngày là không cần nằm dưỡng bệnh trên giường nữa.
Người khác không biết nguyên nhân là gì, chỉ có Ứng Nhàn biết. Nàng tận mắt nhìn thấy Khanh đổ một loại nước trong suốt từ trong hũ sứ trắng vào trong tách trà nàng hay uống, đồng thời đứng ở bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt rất âu yếm, miệng lẩm bẩm bảo: “Nàng mau khỏi bệnh đi, đợi sức khoẻ nàng tốt lên ta sẽ tới cầu thân.”
Trà đó mát lạnh, nhưng sau khi uống vào bụng lại sinh ra cảm giác ấm áp, dần dần truyền khắp toàn thân, Ứng Nhàn cảm thấy mình không dễ bị mệt như trước nữa, khí lực khoẻ hơn, ánh mắt cũng tươi tỉnh hơn, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn.
Căn bệnh đeo bám Ứng Nhàn mười mấy năm đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng Ứng lão gia lại không vui nổi, Ứng gia nhà họ kinh doanh trà rượu, mấy năm trước đều làm ăn khá tốt, nhưng năm nay không biết vì sao vận xui kéo tới liên tục, dạo gần đây lại tổn thất một mối làm ăn lớn, bao nhiều tiền bạc hàng thật giá thật đổ sông đổ bể, mấy cửa hàng sắp xoay xở không nổi rồi.
Trong tình huống như thế, Ứng lão gia nghe nói trong thành có một công tử trẻ tuổi họ Bùi mới đến, vị công tử này giàu có sung túc, vừa đến đã thu mua rất nhiều sản nghiệp, núi rừng ruộng đất và trang viên rộng lớn đều bị cậu ta mua vào tay. Ứng lão gia làm sao cũng không nghĩ tới, vị Bùi công tử chưa từng quen biết này lại đột nhiên tìm tới cửa, bảo là muốn hợp tác kinh doanh trà rượu với ông.
Nếu ông ấy đồng ý hợp tác, thì nguy cơ khủng hoảng của Ứng gia đương nhiên sẽ được giải quyết, đây đúng là đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi, Ứng lão gia sao có thể không đồng ý, tuy trong lòng vẫn luôn có nghi hoặc vì sao đối phương muốn hợp tác với mình, nhưng lợi ích ở trước mắt nên vẫn hợp tác rất vui vẻ. Càng tiếp xúc lâu, Ứng lão gia càng cảm thấy vị Bùi công tử tuấn mỹ trẻ tuổi này đúng là một chàng rể tốt.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt ám chỉ của Bùi công tử, Ứng lão già nói về việc này với nữ nhi nhà mình. Thật ra ông không hề nắm chắc nữ nhi có đồng ý hay không, từ nhỏ nữ nhi đã đọc kinh niệm Phật, thời gian nhìn tượng Phật còn nhiều hơn thời gian nhìn người cha như ông, Ứng lão gia một dạo còn lo lắng nữ nhi sẽ xuống tóc xuất gia làm ni cô.
Khanh với bí danh là Bùi Thuấn Khanh cũng không nắm chắc liệu Ứng Nhàn có đồng ý hay không, hắn đã tính toán nếu Ứng Nhàn không chịu, hắn sẽ đi vào giấc mơ lúc nửa đêm của nàng để người ta gặp mặt mình trước, bồi đắp tình cảm một tí rồi nói sau.
Nhưng Ứng Nhàn đã đồng ý rồi.
Ngày hai người chính thức gặp nhau, Khanh mặc áo gấm đường hoàng nghiêm chỉnh, phải gọi là tuấn dật phi phàm, lúc đi trên đường có thể khiến các đại cô nương nàng dâu nhỏ đi ngang qua ngắm đến mức ngơ ngẩn. Đợi khi nhìn thấy Ứng Nhàn đến nơi đúng như đã hẹn, hắn cũng biểu hiện rất đúng mực lễ độ, hai người đi dạo ven bờ hồ, Khanh và Ứng Nhàn giữ khoảng cách nhất định, có thể nói là vô cùng đoan chính.
Nữ tử trần gian đều thích loại nam tử như này, Khanh vô cùng tự tin trong lòng, sau đó khi hắn nhìn về phía Ứng Nhàn, phát hiện không biết vì sao nàng đột phiên phì cười một tiếng.
Khanh: “…” Lúc nãy mình đã kể chuyện gì mắc cười sao? Mình nói là bản thân từ nhỏ đã đọc nhiều kinh thư mà.
Sở dĩ Ứng Nhàn cười là vì nàng nhớ tới tối hôm qua, hồ ly đỏ còn ôm ý đồ muốn chui vào cổ áo của nàng, nhõng nhẽo ăn vạ muốn dựa vào ngực mình ngủ, còn bây giờ, con hồ ly đỏ biến thành hình người giơ tay nhấc chân đều cực kì lễ độ, khác biệt thật sự quá lớn.
Mấy ngày sau đó, Khanh tự cảm giác hai người qua lại cực kì thuận lợi, chỉ là không biết vì sao thi thoảng Ứng Nhàn sẽ nhìn mình rồi bỗng dưng bật cười. Lâu dần, Khanh quy kết điều này là do Ứng Nhàn thích mình, thế là càng ra sức giả vờ hơn, cố gắng biểu hiện phương diện tốt nhất của mình trước mặt Ứng Nhàn.
Cứ thế mãi đến đêm tân hôn. Khanh mặc y phục màu đỏ vén khăn trùm đầu của thê tử, vừa muốn thân mật với nữ tử mình yêu thương, đột nhiên nghe thấy vợ bảo:
“Lần sau có thể dẫn thiếp đi Mộng Trạch nếm thử các món ăn chàng đã từng nói không? Cửa hàng gà nướng thanh hồ mở, cửa hàng canh hầm lâu đời năm trăm năm, thiếp đều muốn đi.”
Khanh: “…Hả…?”
Ứng Nhàn: “Thiếp có thể nhìn thấy được yêu quái, cũng biết con hồ ly đó là chàng.”
Đột nhiên Khanh bụm mặt lại, cả buổi trời không nói lời nào.
Ứng Nhàn nhìn vành tai đỏ hồng của hắn, “Không cần ngại, đáng yêu lắm mà.”
Tối hôm đó, Khanh chưa thể trải qua đêm động phòng hoa chúc mình mong ước đã lâu, hắn dẫn theo tân hôn thê tử len lén chạy về Mộng Trạch ăn gà nướng.
Trên đường phố yêu quái rực rỡ sắc màu, Khanh mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, nắm tay Ứng Nhàn cũng mặc hỷ phục, trong sự vây xem của rất nhiều yêu quái, tự nhiên thoải mái ăn thử hết các món của cả con phố.
Cuối cùng, Khanh cõng Ứng Nhàn ăn no đến mức đi không nổi về nhà.
Haizz, khi nào mới có thể động phòng đây. Khanh muộn phiền suy nghĩ.
[Phần Ứng Nhàn • Hết]