Trên chứng minh thư, ngày sinh của Ôn Nghiên là 23 tháng Mười. Hôm đó vừa tròn hai mốt tuổi, cũng là đến tuổi kết hôn theo luật.
Nhưng sinh nhật thật sự của cậu lại là vào dịp Đoan Ngọ.
Khi ấy vừa thi đại học xong chưa lâu, điểm số chưa có, cũng chẳng muốn đi đâu, thế là ở nhà cùng Cố Lẫm Xuyên qua sinh nhật.
Ngày hôm đó anh tặng cậu một mô hình phiên bản giới hạn mà cậu đã thích từ lâu, đến lúc dọn nhà cũng mang theo.
Còn bản thân cậu thì bị anh biến thành bánh kem, rất nhanh đã bị ăn sạch.
Chuyện sinh nhật này chỉ có hai người biết, người khác thì không. Vì vậy đến ngày 23 tháng Mười, khi nhận được lời chúc mừng từ Thẩm Dược thì Ôn Nghiên chỉ đáp lại một tiếng cảm ơn.
Thẩm Dược còn hứng thú rủ rê cậu đi ra ngoài ăn mừng sinh nhật.
Ôn Nghiên liền từ chối.
Thẩm Dược không thể tin nổi:
“Cậu lại từ chối? Sinh nhật thì làm sao phải từ chối? Chẳng lẽ Cố Lẫm Xuyên không cho đi? Cũng đâu phải nói không được dẫn người nhà theo mà!”
“Không phải, không phải.” Ôn Nghiên cười trả lời.
“Hôm nay có chuyện còn quan trọng hơn.”
Thẩm Dược không phục: “Rồi, để xem cậu nói thế nào thuyết phục được tôi.”
Ôn Nghiên ho khan một tiếng: “Tớ muốn cùng Cố Lẫm Xuyên đến Cục Dân chính đăng ký. Cậu có muốn đến xem không?”
Thẩm Dược “ôi vãi” một tiếng, dập máy cái rụp.
Ôn Nghiên nghe tiếng “tút tút” thì ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên, đang ngồi bên cạnh chuẩn bị đi, chớp mắt: “Giờ đi luôn hả?”
Cố Lẫm Xuyên gật đầu.
“Cố tổng có vẻ căng thẳng ghê nha.” Ôn Nghiên xấu xa đưa tay nhéo nhéo gò má căng cứng của anh.
“Bé yêu.” Cố Lẫm Xuyên nắm lấy tay cậu, thấp giọng: “Anh đang cố gắng kiềm chế.”
Kiềm chế khẩn trương, kiềm chế kích động, còn có vui sướng.
Ôn Nghiên liếc mắt cười hừ hai tiếng: “Đã sớm nhìn ra rồi!”
Tối qua, sau khi hai người làm xong thì Cố Lẫm Xuyên mới dè dặt đề nghị nhân dịp sinh nhật thì đi đăng ký kết hôn.
Cẩn thận đến mức sợ cậu không đồng ý. Khi đó Ôn Nghiên còn cười nhạo anh sao lại nhát thế.
Anh đáp rất thẳng thắn: “Muốn giữ em bên anh mãi mãi.”
Nói trắng ra chính là sợ Ôn Nghiên chạy mất.
Ôn Nghiên thấy được một chú cún to lớn nhưng lại thiếu cảm giác an toàn, trong lòng mềm nhũn, lập tức đồng ý còn tiện thể hôn anh một cái.
Đối với Ôn Nghiên, đến Cục Dân chính chỉ là hình thức. Hai người sớm đã như vợ chồng.
Trong xương cốt, cậu vốn rất tin anh.
Nhưng chuyện đăng ký kết hôn này với Cố Lẫm Xuyên lại có ý nghĩa khác thường.
Lúc điền tờ khai, anh căng thẳng đến mức suýt viết nhầm tên mình.
Khi chụp ảnh, nhân viên bảo anh cười thì nụ cười cứng đờ.
Ôn Nghiên còn trêu: “Như này người ta lại tưởng em ép anh kết hôn mất thôi.”
Cố Lẫm Xuyên lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Cuối cùng vẫn nhờ Ôn Nghiên chọc ngứa mới khiến anh thả lỏng ra, thuận lợi cầm được quyển sổ đỏ chói.
Ra khỏi cửa, Ôn Nghiên giơ cao hai quyển sổ rồi chụp ảnh với trời xanh, sau đó vào xe, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cố Lẫm Xuyên lén nhìn, thấy cậu đang đăng lên vòng bạn bè.
Anh lập tức lưu ảnh lại, cũng đăng một cái. Hai bài đăng gần như cùng lúc, dưới đó là chúc phúc cùng mấy câu than thở chua chát.
Ôn Nghiên nhanh chóng nhìn thấy thì liền nheo mắt, quay sang nhìn anh.
Thấy Cố Lẫm Xuyên ngồi ngay ngắn, mặt mũi nhạt nhẽo, một tay đặt trên đùi, tay còn lại giấu phía bên kia.
Cậu không nhìn thấy, nhưng đoán chắc tay kia đang siết chặt điện thoại, thậm chí còn run.
Rõ ràng đã bị phát hiện mà Cố tổng vẫn còn làm ra vẻ bình tĩnh.
Ôn Nghiên buồn cười trong lòng, kéo dài giọng: “A ~~~ Cố tổng, đưa điện thoại đây cho em xem nào?”
Anh bình tĩnh quay sang: “Muốn xem gì?”
“Tra khảo.” Ôn Nghiên lý lẽ hùng hồn.
“Xem anh có lén lút dây dưa với tiểu tam, tiểu tứ nào không. Giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh nói xem em có quyền không?”
“Có.” Cố Lẫm Xuyên không nhịn được cong khóe môi.
Anh dứt khoát đưa điện thoại, tiện tay nhéo nhéo ngón tay cậu: “Thấy hết rồi phải không?”
“Ừ hứ.” Ôn Nghiên đắc ý, vừa nghĩ đến dáng vẻ anh trộm lưu ảnh rồi còn lén đăng, liền nhịn không được cười: “Anh làm gì phải lén lút thế, xin em ảnh gốc cho rồi.”
Đường đường tổng giám đốc mà đi làm mấy chuyện này, nếu người khác biết thì còn mặt mũi không?
“Em chưa đưa cho anh.” Anh bình thản đáp: “Nên anh tự lấy.”
“Em cũng không nghĩ anh sẽ đăng mà.” Ôn Nghiên nhỏ giọng.
Cái này thật sự không trách cậu. Vòng bạn bè của Cố Lẫm Xuyên yên tĩnh như hồ nước, chẳng có lấy một thứ.
Ở bên nhau lâu vậy, Ôn Nghiên thích đăng vài tấm ảnh rồi ghi lại ngày thường ngọt ngào, tiện thể ngược chó.
Thỉnh thoảng còn lôi anh lên sân khấu.
Nhưng anh thì chưa từng đăng, một lần cũng không.
Đến mức Ôn Nghiên suýt nghĩ anh không thích mình. Nhiều lần càm ràm, cuối cùng tổng kết: “Em tưởng anh không thích cơ.”
“Thế mà giờ còn trách em à?”
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Anh lập tức nhận sai, giải thích: “Lần này không giống.”
Khác thế nào thì anh không nói, Ôn Nghiên cũng chẳng hỏi.
Không hỏi cũng biết, chẳng qua vì hai chữ “kết hôn”.
Cố Lẫm Xuyên bởi vì được đăng ký với cậu mà thật sự vui.
Vui đến mức khóe mắt, đuôi lông mày đều không giấu nổi nụ cười.
Tổng tài nghiêm khắc ngày thường, hôm nay còn lì xì mấy cái trong nhóm công ty, bên dưới toàn lời chúc mừng.
Điện thoại ở trong tay Ôn Nghiên, chưa lật mấy trang đã thấy hết mấy trò vụng trộm kia của anh.
“Rộng lượng ghê nha ~” Ôn Nghiên dùng vai chọc anh.
“Thế sao em không có?”
Anh vẫn là câu nói quen thuộc: “Công ty đều là của em.”
“Ờ nhỉ.” Ôn Nghiên nhớ lại “khế ước bán thân” hôm cầu hôn, đôi mắt cong cong cười: “Vậy chẳng phải anh đang làm thuê cho em sao? Em là ông chủ?”
“Ừ, Ôn tổng.” Anh gọi ngọt sớt.
“Ai da, gọi thế nghe già quá.” Ôn Nghiên hơi lắc đầu: “Thôi, cứ bình thường đi.”
Cố Lẫm Xuyên bỗng dưng khẽ nói:
“Ngoan yêu.”
“Hửm?”
“Anh thật sự rất vui.”
Anh ôm cậu, cúi đầu hôn lên mắt, chóp mũi, khóe môi, rồi lặp lại: “Anh thật sự rất vui.”
Chỉ đơn giản bốn chữ ấy cũng đủ làm Ôn Nghiên rung động.
“Em biết rồi… Ai nha, anh đúng là… Em cũng vui lắm.” Ôn Nghiên cong môi cười.
“Cố Lẫm Xuyên, sao anh dính người vậy chứ, còn bảo em là bánh dẻo nữa.”
Cố Lẫm Xuyên đặt cằm lên mái đầu xù mềm mại, trầm giọng khẽ “Ừ”.
Bỗng thấy lòng bình yên lạ thường.
Ôn Nghiên bị ôm một lúc, chợt nhớ ra:
“Thế từ giờ hôm nay cũng là ngày kỷ niệm cưới của chúng ta à?”
Anh nói đúng vậy.
“Lãng mạn thật đó.” Ôn Nghiên khẽ giật tai anh, dặn: “Anh nhớ chuẩn bị quà cho em đấy, nhưng mà không được nói trước, em muốn bất ngờ.”
“Anh cũng sẽ chuẩn bị cho em.”
“Được.” Anh cười.
Ôn Nghiên nhìn anh mấy giây, hài lòng gật đầu, đưa trả điện thoại, rồi khoác tay anh lắc lắc: “Em đói bụng rồi.”
“Muốn ăn gì?” Anh xoa xoa mái tóc cậu.
“Để em nghĩ… Lẩu nhé?” Đôi mắt Ôn Nghiên sáng rỡ, vỗ tay: “Tụi mình tự nấu ở nhà đi, giờ ghé siêu thị mua đồ!”
Cố Lẫm Xuyên đáp một tiếng, bảo tài xế lái xe đến siêu thị.
–
“Nước lẩu lấy cay hay không cay? Cậu thích ăn thanh đạm, nhưng anh lại muốn ăn cay. Hay là chúng ta ăn lẩu uyên ương đi?”
Ôn Nghiên đứng trước kệ hàng lựa chọn đáy nồi, nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, cuối cùng tiện tay ném cả hai vào xe đẩy.
Cố Lẫm Xuyên phụ trách đẩy xe, chẳng có ý kiến gì nhiều.
Dù sao thì giờ thân thể Ôn Nghiên đã tốt, không phải cứ ăn chút đồ cay k*ch th*ch là nôn nao mệt lả như trước. Anh cũng chẳng có quyền quyết định.
“Nhưng mà hình như ở nhà không có nồi uyên ương, chúng ta mua thêm một cái nhé? Nồi bán ở đâu ấy nhỉ?” Ôn Nghiên vừa nói vừa đảo mắt tìm kiếm.
Cố Lẫm Xuyên còn chưa kịp trả lời thì cậu đã bước lên, ngọt ngào cười hỏi nhân viên bán hàng: “Chị ơi, cho em hỏi nồi bán ở đâu ạ?”
Người bán hàng nghe vậy cũng cười, nơi khóe mắt hằn vết chân chim, nhiệt tình chỉ hướng cho cậu.
Ôn Nghiên cảm ơn, rồi kéo Cố Lẫm Xuyên đi theo.
Người bán hàng nhìn bóng lưng hai người, một cao một thấp, chừng lệch nhau tám chín tuổi, dáng dấp đều rất tuấn tú.
Lúc này họ vừa đi vừa trò chuyện thì một người cúi đầu một người ngẩng đầu, nhìn kiểu gì cũng giống hai anh em tình cảm tốt.
Vừa nghĩ đến đó, cô liền thấy cậu thanh niên xinh đẹp vừa gọi mình “chị ơi” bỗng kiễng chân hôn lên má người đàn ông cao lớn.
Ối giời ơi!
Người bán hàng chớp mắt lia lịa, nhìn thấy anh cao lớn kia dịu dàng xoa đầu cậu nhóc xinh đẹp.
Ối giời má ơi! Đây thì anh em gì nữa, rõ ràng là vợ chồng son rồi!
Ngọt muốn sâu cả răng.
…
Ôn Nghiên chọn cái nồi đắt nhất siêu thị, tận bốn chữ số, lại còn là hàng nhập khẩu, cả hai đều rất vừa lòng.
Hơn bốn mươi phút sau, Cố Lẫm Xuyên một tay xách một túi lớn đầy ắp, Ôn Nghiên ôm cái nồi trong ngực, hai người cùng nhau về xe.
“Mệt chết mất thôi.” Vừa về đến nhà, Ôn Nghiên đã đổ ập xuống sofa, r*n r* đáng thương: “Mệt quá mệt quá, Cố Lẫm Xuyên ơi em mệt quá…”
“Được rồi.” Cố Lẫm Xuyên đặt nồi cùng nguyên liệu lên bàn, rồi đến ngồi bên cạnh xoa chân cho cậu.
Ôn Nghiên thoải mái thở dài một tiếng, như con mèo con được v**t v* mà lim dim mắt.
Cho đến khi bụng cậu kêu “ục ục”, Ôn Nghiên mới mở mắt, đẩy đẩy anh: “Thôi nấu ăn trước đi, em đói quá rồi.”
“Em nghỉ đi.” Cố Lẫm Xuyên đứng dậy vào bếp.
Ôn Nghiên thật sự lười chẳng muốn động, nhưng lại không nỡ để anh bận rộn một mình, hơn nữa cũng thấy ngượng nên lạch bạch đi theo.
“Để em cho nước vào nồi.” Ôn Nghiên bưng nồi định đi hứng nước, bị anh ngăn lại: “Đưa anh, nồi này nặng, em đi rửa rau đi.”
Ôn Nghiên chẳng tranh cãi, ngoan ngoãn đi rửa rau.
“À đúng rồi,” cậu vừa bẻ cải dầu vừa dặn:
“Đợi chút nữa anh cho thịt dê vào sau cùng nhé.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên đáp.
Anh lo xong nồi nước, mới qua cùng cậu rửa rau.
Thật ra công việc rất đơn giản, ngoài vài loại rau cần rửa thì đa số đều là đồ đã cắt sẵn đóng hộp: khoai tây, củ sen đều xắt lát sẵn.
Ôn Nghiên có thể dễ dàng làm một mình, nên anh mới tranh thủ chuẩn bị nước dùng. Cậu thì lấy mấy hộp nguyên liệu rửa qua nước một lần, rồi sắp vào những chiếc đĩa xinh đẹp trong nhà.
“Xong rồi nhé!” Ôn Nghiên vỗ tay, gọi ra ngoài bếp: “Anh xong chưa?”
“Còn vài phút nữa.” Anh đáp.
Sau khi hạ nước lẩu, Cố Lẫm Xuyên cùng Ôn Nghiên bưng đồ ăn ra bàn.
Chẳng mấy chốc, hương vị cay nồng lan tỏa khắp phòng. Ôn Nghiên hít sâu một hơi, bụng cậu còn gấp rút hơn cả miệng, réo lên ục ục mấy tiếng rồi chẳng khách khí mà ăn luôn.
Đây là lần đầu tiên hai người nấu lẩu tại nhà. Ôn Nghiên ăn no căng, đến miếng thịt dê cuối cùng cũng gắp bỏ vào bát anh, còn mình thì nằm dài trên ghế, chẳng buồn động đậy.
Cố Lẫm Xuyên ăn nốt vài miếng rồi cũng dừng, tiện tay xoa bụng cho cậu.
Có điều anh có một thói quen, hễ chạm vào eo hay bụng cậu thì tay chẳng bao giờ ngoan ngoãn, luôn xoa đi xoa lại.
Ôn Nghiên giữ tay anh lại, bĩu môi ra phía trước: “Cố Lẫm Xuyên, anh có tính đi dọn dẹp đống bát đĩa kia không đấy?”
Bữa ăn của họ rõ ràng chẳng đến mức bừa bộn, nhưng nhìn bàn ăn vẫn có cảm giác tan hoang.
“Em rửa rau rồi, nên anh phải rửa bát nhé.” Ôn Nghiên đếm trên đầu ngón tay.
“Được thôi.” Anh cười nhẹ.
“Thế sao anh vẫn ngồi yên vậy?”
“Chờ em sửa miệng.”
“Hả?” Ôn Nghiên ngơ ngác.
Cố Lẫm Xuyên nâng cằm cậu, cúi xuống hôn, trong miệng vẫn còn vương vị lẩu:
“Ngoan yêu, anh chờ cả ngày rồi.”
Ôn Nghiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, mãi sau mới hiểu ra nhưng lại giả ngu:
“Cái gì chứ.”
Cậu đẩy anh: “Mau đi dọn dẹp đi.”
“Ôn Nghiên.” Ngón tay anh từ lông mi cậu trượt xuống, dừng lại nơi xương quai xanh, khẽ v**t v*.
Ôn Nghiên bị chọc đến ngứa ngáy, lại vừa rối rắm vừa xấu hổ.
Ban đêm trên giường, mỗi khi rơi vào mê loạn, cậu muốn gọi gì thì gọi chẳng thấy ngại. Nhưng ban ngày, dưới ánh sáng rực rỡ thì lại thật sự khó nói ra.
Thế nhưng nhìn thái độ kiên nhẫn của anh, rõ ràng là muốn nghe cho bằng được, không chịu bỏ qua.
Ôn Nghiên mím môi hồi lâu, đấu tranh tư tưởng gần hai phút, cuối cùng mặt đỏ bừng khẽ gọi: “Chồng ơi…”
Cố Lẫm Xuyên đáp một tiếng, ngắt nhẹ vành tai cậu, giọng trầm thấp: “Gọi lại lần nữa.”
Có một thì có hai, đã gọi được một lần thì lần thứ hai liền dễ hơn nhiều. Ôn Nghiên gọi liên tiếp ba tiếng, thậm chí còn có chút sa ngã, nhưng dù thế nào thì cũng đủ làm Cố Lẫm Xuyên hài lòng.
“Trước kia em cũng gọi rồi mà, sao hôm nay nhất định phải nghe ban ngày vậy…” Ôn Nghiên lầm bầm.
“Không giống nhau.” Anh nghiêm túc ngắt lời.
Hôm nay họ vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh chính danh ngôn thuận càng phải giữ lấy thân phận này.
Ôn Nghiên không phục: “Thế sao anh không gọi em là chồng?”
“Muốn nghe anh gọi không?” Cố Lẫm Xuyên ánh mắt tối đi, môi khẽ cong.
“Được thôi.”
Thực ra anh chẳng để ý cách xưng hô, chồng hay vợ với anh đều giống nhau.
Nhưng vừa định mở miệng thì Ôn Nghiên đã vội lấy tay bịt lại.
“Thôi thôi.” Ôn Nghiên nhăn mặt.
“Nghe kỳ cục lắm.”
Anh hơn cậu tám tuổi, lại mang gương mặt lạnh lùng tổng tài bá đạo, nếu thật sự gọi “chồng” thì quá ảo diệu.
Ôn Nghiên rùng mình một cái, thúc giục:
“Anh mau đi rửa bát đi.”
Nói xong, cậu hôn anh một cái, ngọt ngào bù thêm: “Cảm ơn chồng yêu.”
Cố Lẫm Xuyên gõ nhẹ trán cậu, đứng dậy:
“Buổi tối anh sẽ tính sổ với em.”
Ôn Nghiên chẳng sợ hãi, còn làm mặt quỷ chọc tức anh rồi nhanh chân chạy trước khi bị bắt lại.
Dù tối nay chắc chắn không thoát, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến uy phong tạm thời.
Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái, quyết định tạm gác lại.
Ôn Nghiên nằm sofa xem tạp kỹ, Cố Lẫm Xuyên vừa dọn dẹp vừa vểnh tai nghe cậu cười.
Anh bất đắc dĩ cười theo, rót cho cậu cốc nước mang ra, dặn nói nhỏ một chút. Ăn cay xong mà còn nói nhiều thế này, có thần tiên xuống trần cũng không chịu nổi.
Ôn Nghiên ho khẽ vài tiếng, quả thật thấy cổ họng khô rát nên bèn ôm cốc uống mấy ngụm.
Phòng khách yên tĩnh lại, đến mức anh còn thấy không quen.
Chẳng bao lâu sau, anh dọn dẹp xong, quay ra thì thấy Ôn Nghiên đã ngủ gật trên sofa, ôm gối trong lòng, gương mặt đỏ hồng, khóe môi còn mỉm cười.
Cố Lẫm Xuyên cũng mỉm cười, bước đến ôm cậu vào phòng.
Vừa đặt xuống giường, Ôn Nghiên liền tỉnh, ngáp một cái, ôm cổ anh không buông mơ hồ nói: “Anh ngủ cùng em.”
“Ngốc à,” Cố Lẫm Xuyên dừng một giây, rồi thẳng thắn: “Anh mà ngủ cùng em thì không chỉ ngủ thôi đâu.”
Ôn Nghiên mơ màng vẫn bật cười, sờ lên mặt anh, giọng dính dính, kéo dài cuối câu: “Thế anh còn muốn làm gì, hả chồng yêu?”
“En cố tình đúng không?” Cố Lẫm Xuyên cúi xuống, nghiến răng cắn tai cậu giọng khàn khàn: “Được, giờ anh sẽ thực hiện nghĩa vụ làm chồng.”