Sau mùng sáu, Ôn Nghiên chính thức khai giảng.
Nhưng cậu vẫn không trì hoãn chuyện đính hôn, hễ có chút thời gian rảnh liền theo Cố Lẫm Xuyên bận rộn.
Hai người vốn đều thích yên tĩnh, thế nên chẳng mời thêm ai ngoài bạn bè thân cận.
Hơn nữa, Cố Lẫm Xuyên lại là người duy nhất trong nhà họ Cố có quyền quyết định, căn bản không cần làm tiệc tùng phô trương như nhà họ Yến. Vì vậy, mọi chuyện về tiệc đính hôn cuối cùng đều do Ôn Nghiên sắp xếp.
Đúng thế, Cố đại tổng tài đây chính là có địa vị “hèn mọn” như vậy.
Thật sự giống lời Yến Minh Tầm từng nói: trong nhà ngay cả con chó bước vào cũng có thể giẫm lên đầu anh.
Tuy rằng trước đó Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên đã gọi điện thông báo cho Thẩm Dược, Yến Nhất Mạn, Chung Mính Trạch, Yến Minh Tầm và cả Hạ Thịnh, nhưng cậu vẫn thấy cần phải có chút nghi thức. Thế là tự mình thiết kế thiệp mời điện tử.
Tham khảo ý kiến của Cố Lẫm Xuyên xong thì cậu tự tay làm, giờ đang ngồi trong thư phòng chọn nhạc dương cầm cho phù hợp.
“A, suýt nữa thì quên!” Ôn Nghiên ngồi xổm trên sofa nhỏ, bất chợt vỗ trán, hướng ra cửa gọi: “Cố Lẫm Xuyên, Cố Lẫm Xuyên! Anh đâu rồi?”
“Sao vậy?” Cố Lẫm Xuyên vội vã đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng ly sữa nóng, biểu cảm bất đắc dĩ: “Anh mới ra ngoài có một lát.”
“Em còn phải mời bạn ngồi cùng bàn nữa, trước đó em đã hứa là đính hôn hay kết hôn đều sẽ mời cậu ấy.” Ôn Nghiên bưng ly sữa lên nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa ấm vừa dễ chịu, đúng là Cố Lẫm Xuyên đã hâm nóng cho cậu.
“Em quyết định là được rồi.” Cố Lẫm Xuyên nói.
Dù sao bạn của anh cũng chẳng nhiều, hai ba người đã thông báo hết rồi.
Ôn Nghiên liền nhắn tin cho Lâm Nặc.
“Chưa chọn được nhạc sao?” Cố Lẫm Xuyên liếc màn hình máy tính.
Ôn Nghiên “ừ” một tiếng.
“Em chọn mãi không xong, hay là anh chọn đi?”
“Không phải Tết Nguyên Đán em từng đánh một bản đó, không thích à?” Cố Lẫm Xuyên cố ý bóp tai cậu, giọng đầy ẩn ý.
Ôn Nghiên: ……
Ký ức đỏ mặt tim đập dồn dập tràn về, nhớ lại hôm đó liền cảm thấy nóng ran, ánh mắt oán trách mà đưa tay bịt miệng anh.
Hôm đó bọn họ rõ ràng là ở bên cây đàn dương cầm… Cố đại tổng tài đúng là quá hư, lại còn ngay trên người cậu…
Cố Lẫm Xuyên cũng không trêu chọc thêm, chỉ cười: “Vậy em chọn đi.”
Ôn Nghiên hừ một tiếng.
Nhưng tâm lý lại bị gợi lên, từ sau câu nói kia, bất kể bản nhạc nào cậu nghe qua đều thấy khó chịu.
Chỉ cần tiếng dạo nhạc vang lên, trong đầu cậu lại hiện về cảnh Tết hôm đó, vừa đàn vừa… A a a a a!
Ôn Nghiên hít sâu một hơi, bực bội đá anh một cái.
Cố Lẫm Xuyên: ?
Anh rõ ràng chưa nói thêm câu nào mà? Giơ tay ra hiệu: “Anh có nên oan ức không đấy?”
Oan cái rắm.
Ôn Nghiên lười giải thích, chỉ “A” một tiếng.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Cuối cùng, chẳng còn cách nào, Ôn Nghiên vẫn tự mình ghi âm một bài hát, đưa vào thiệp mời điện tử làm nhạc nền.
“《Tiểu Vũ》?” Cố Lẫm Xuyên đeo tai nghe nghe thử thành phẩm, gật đầu nhận xét: “Không tồi.”
Giọng Ôn Nghiên vốn mềm mại dễ nghe, khi hát lại càng ôn nhu, dịu dàng nhưng vẫn giữ được khí chất trẻ trung mạnh mẽ.
“Bạn nhỏ nhà anh ngoan ngoãn lại còn đa tài nữa.” Cố Lẫm Xuyên xoa đầu cậu.
Bị khen thẳng mặt như vậy, Ôn Nghiên hơi ngượng, nhưng vẫn kiêu ngạo hừ nhẹ:
“Đương nhiên rồi.”
“Cố Lẫm Xuyên, anh thật sự lời to quá rồi đó!”
Cố Lẫm Xuyên mỉm cười: “Ừ, anh nhặt được bảo bối mà.”
Ôn Nghiên xác nhận lại toàn bộ thiệp mời điện tử, không có vấn đề gì thì liền gửi đi.
—
“Luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, ví dụ như khi em gặp được anh…”
Yến Minh Tầm vừa mở thiệp mời điện tử đã nghe câu hát này, không ngờ lại hay đến vậy. Thế là hiếm khi yên lặng, hắn kiên nhẫn xem hết.
Xem xong, hắn còn đùa rằng Ôn Nghiên có muốn cân nhắc ra mắt làm ca sĩ không, kết quả nhận về một biểu cảm lắc đầu sợ hãi.
Yến Minh Tầm cũng không ép, ngẩng đầu nhìn dáng người đang nghiêm túc vẽ bản thiết kế cách đó không xa, khóe môi nhếch lên, liền hỏi Ôn Nghiên một câu nhiều ẩn ý: “Có thể dẫn người nhà theo chứ?”
Ôn Nghiên đưa tin này cho Cố Lẫm Xuyên xem, hiếu kỳ: “Anh ấy muốn dẫn Giang Ngộ sao? Bọn họ làm hòa rồi à?”
“Không chắc.” Cố Lẫm Xuyên có chút kỳ lạ, suy nghĩ tính cách Yến Minh Tầm rồi khẽ nói: “Hòa hợp dễ vậy sao? Em quyết định đi.”
Ôn Nghiên lập tức trả lời một câu “Không thành vấn đề nha”. Sau đó lại không hài lòng nhìn anh: “Sao chuyện gì cũng là em quyết định hết vậy?”
Vấn đề này đã chạm đến tầng logic sâu xa hơn, gần như động chạm đến thái độ và cách anh nhìn nhận mối quan hệ.
Nếu trả lời không khéo, chẳng khác nào Cố Lẫm Xuyên không quan tâm đến lễ đính hôn của cả hai.
“Không, không phải vậy.” Anh lập tức ngồi thẳng dậy, hít sâu: “Không phải anh không quan tâm.”
Chỉ là dạo này anh bận việc khác.
“Vậy là sao?” Ôn Nghiên nhướng mày, mỉm cười nhìn anh.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Có những chuyện hiện tại anh chưa thể nói, nhất thời bỗng thấy mình không biết giải thích thế nào.
“Tổ tông của anh ơi…” Cuối cùng Cố Lẫm Xuyên bất lực hôn một cái, khẽ dỗ: “Trong nhà đều là em làm chủ, tha cho anh đi.”
Ôn Nghiên không nhịn được “phụt” cười ra tiếng.
—
Cố Lẫm Xuyên vốn đã chuẩn bị sẵn, định trong lễ đính hôn sẽ cầu hôn luôn, một bước chốt chắc chắn để giữ cậu thật chặt.
Hai hôm nay, dưới sự “quấy rầy” của Yến Minh Tầm thì anh đặt riêng một đôi nhẫn ở chỗ Giang Ngộ. Đây mới thật sự là nhẫn cầu hôn.
Giang Ngộ nhận tiền đặt cọc xa xỉ, thành phẩm cũng không phụ lòng, bản thiết kế tinh xảo độc đáo hoàn toàn xứng với giá trị.
Vậy nên khi Ôn Nghiên đưa tin nhắn của Yến Minh Tầm cho anh xem, tim Cố Lẫm Xuyên lập tức treo lên.
Chuyện cầu hôn này, anh đã ngầm nói với mọi người sẽ tham dự, Thẩm Dược và đám bạn đều biết, chỉ giấu đúng một mình Ôn Nghiên.
Thẩm Dược còn lập hẳn một group nhỏ, lúc không nhịn được thì nhảy vào ríu rít.
Ngay cả Hạ Thịnh cũng phải than: “Miệng Thẩm Dược lần đầu tiên kín như vậy.”
Đêm nay, đợi Ôn Nghiên ngủ say thì Cố Lẫm Xuyên mới lặng lẽ sang thư phòng gọi điện.
Vừa bắt máy, Chung Mính Trạch liền hỏi anh định cầu hôn thế nào.
Cố Lẫm Xuyên vốn không có kinh nghiệm, trước đó còn lên mạng học hỏi, cuối cùng quyết định phát cho mỗi người một đóa hồng, để Ôn Nghiên vừa đi vừa nhận, đến cuối cùng thuận lý thành chương cầu hôn.
Nghe xong thì Yến Minh Tầm vốn đang bận cũng rảnh ngay, cười lạnh đáp một chữ:
“Quê.”
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Chung Mính Trạch ngập ngừng:
“… Tôi thấy cũng không tệ mà?”
Dù hơi sáo mòn, nhưng hiệu quả là được chứ?
“Anh chẳng phải có tiền sao? Gọi hẳn trực thăng đến, đến giờ thì thả cánh hoa, treo hai cái banner xuống: ‘Bảo bối, em đồng ý gả cho anh không?’ …”
Yến Minh Tầm nhàn nhã nói, nhưng vừa dứt câu lại đổi giọng: “Như thế thì lại càng quê.”
Chung Mính Trạch nghẹn họng, nuốt lại hai chữ “không tồi”, ngậm ngùi nhận ra mình đúng là già thật rồi.
Cố Lẫm Xuyên: “Thế sao cậu còn nói?”
“Thì nói cho vui thôi.” Yến Minh Tầm chẳng để tâm, bỗng hỏi: “Ôn Nghiên có cái gì đặc biệt thích không?”
“Ăn.” Cố Lẫm Xuyên chau mày: “Nhưng cơ thể em ấy chưa hồi phục hẳn, không thể ăn lung tung.”
Anh vốn cũng nghĩ giấu nhẫn trong món ngọt cậu thích, hôm đính hôn sẽ làm như vô tình đưa lên đợi Ôn Nghiên cắn một miếng liền phát hiện.
Nhưng nghĩ kỹ thì thấy, giấu nông quá dễ bị lộ, giấu sâu quá thì chưa chắc cậu ăn đến.
Chưa kể, nói ra sẽ bị Yến Minh Tầm chê “quê”, thế là phương án này anh tự loại bỏ.
“Không còn gì sao?” Yến Minh Tầm đợi mãi không thấy thêm.
Cố Lẫm Xuyên nhếch mày, môi cong nhẹ, thản nhiên nói: “Còn có cậu.”
Lời vừa buông ra, không khí im bặt trong một thoáng.
Yến Minh Tầm hất điện thoại: “Má nó, không thèm quan tâm nữa.”
Ngay cả Chung Mính Trạch cũng không chịu nổi: “Cố Lẫm Xuyên, anh im miệng giùm cái.”
Cố Lẫm Xuyên hơi tiếc nuối “ừ” một tiếng, đi ra ban công, ngắm khói thuốc bay mờ.
Ánh pháo hoa chớp tắt ngoài trời, hắt lên vài tia sáng trên gương mặt thường ngày lạnh nhạt của anh, để lộ chút u sầu.
Chung Mính Trạch liền giục Yến Minh Tầm nhanh nghĩ ra chủ ý.
Yến đại thiếu gia bên kia không biết bận cái gì, vô trách nhiệm đáp: “Tôi đâu có cầu hôn, sao biết được. Hay hai người giúp tôi với Giang Ngộ trước đi?”
Hai người lập tức đồng thanh đuổi thẳng hắn cút.
Yến Minh Tầm sờ sờ chóp mũi: “Tôi không hiểu rõ Ôn Nghiên, nhưng cậu ấy thiếu gì anh bù cho. Cầu hôn không phải chuyện nhỏ, nghi thức thì cần có nhưng cũng không thể chỉ có mỗi nghi thức thôi đúng không?”
“Cố tổng tài, anh dùng cách nào không quan trọng, quan trọng là phải có lòng.”
Nghe người này cuối cùng cũng nói được một câu có ích, sắc mặt Cố Lẫm Xuyên mới dịu đi. Anh dở điếu thuốc, hút hai hơi rồi dụi tắt.
Sau đó anh nói với đầu dây bên kia: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”
Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt.
Đêm khuya, Cố tổng tài một mình ngồi trước bàn làm việc, mở laptop, hơi thở chậm lại, ngón tay bắt đầu gõ lách cách trên bàn phím.
—
Ngày đính hôn của Ôn Nghiên vừa khéo rơi vào chủ nhật, cộng thêm hôm sau là Tết Nguyên Tiêu nên được nghỉ hai ngày.
Địa điểm là ở bờ biển, chính là căn biệt thự nơi lần đầu tiên Cố Lẫm Xuyên thổ lộ với cậu. Căn biệt thự đó anh mua lại luôn, nói là để giữ làm kỷ niệm sau này.
Ôn Nghiên thật sự không hiểu tại sao đính hôn phải làm to chuyện như vậy, chỉ cần mọi người tụ họp ăn một bữa cơm chẳng phải là được rồi sao.
Có phải kết hôn đâu.
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu một lúc lâu, xác nhận Ôn Nghiên không phát hiện gì khác thường thì mới thở phào, nhẹ giọng bảo cậu đừng động, sau đó dứt khoát lôi người vào phòng.
Sáng hôm sau, Ôn Nghiên vừa mới thức dậy đã bị chuyên viên trang điểm mà anh không biết từ đâu mời tới ấn ngồi trước gương, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ. Cậu ngơ ngác ngồi yên.
“Còn phải trang điểm nữa??” Giọng cậu đầy ngạc nhiên.
Nhiếp ảnh gia phía sau đang chỉnh ống kính, nghe vậy bật cười: “Đương nhiên rồi, phải chụp ảnh mà. Cậu vốn đã đẹp sẵn nên chúng tôi không trang điểm đậm đâu, chỉ làm rõ thêm đường nét một chút thôi.”
Ôn Nghiên ngoan ngoãn “À” một tiếng, rũ hàng mi xuống, nghĩ thầm: Cố Lẫm Xuyên trước đó chưa từng nói với cậu là sẽ chụp ảnh.
“Cố Lẫm Xuyên đâu?” Cậu hỏi chuyên viên trang điểm.
Người kia đang kẻ lông mày cho cậu, suýt nữa tay run, liền cười: “Cố tổng trang điểm xong từ sớm rồi, đang ở bên ngoài. Lát nữa chúng tôi sẽ đưa cậu ra.”
Ôn Nghiên gật đầu, chỉ cần biết anh ở đâu là yên tâm.
“Vậy còn bạn bè tôi?” Cậu lại hỏi.
Chuyên viên trang điểm khẽ hít vào: “Đều ở bên ngoài chuẩn bị rồi.”
“Giờ họ không có trong biệt thự?” Ôn Nghiên liếc nhìn đồng hồ, mới mười giờ, cậu ngạc nhiên: “Chỉ còn lại mình em?”
“Đúng vậy.”
Ôn Nghiên im lặng, trong lòng thấy hơi kỳ lạ.
Chuyện gì thế này? Người khác mặc kệ cậu thì thôi, sao ngay cả Thẩm Dược cũng không hiếu kỳ đến tìm?
Không lẽ… Cố Lẫm Xuyên chuẩn bị bất ngờ cho cậu?
Nghĩ tới khả năng này, Ôn Nghiên không nhịn được hít sâu một hơi, tim đập loạn nhịp, trong lòng vừa hồi hộp vừa chờ mong.
Nếu là bất ngờ, thì anh sẽ chuẩn bị cái gì nhỉ? Quà?
Cho đến khi chuyên viên trang điểm lấy khăn bịt mắt cậu lại, Ôn Nghiên cũng không nghĩ đến hướng khác —— rốt cuộc cầu hôn ngay trong ngày đính hôn, chuyện này quá khó tin.
Cầu đính hôn rồi lại cầu kết hôn, thật sự quá mức khó tin.
Chuyên viên trang điểm dìu cậu ra ngoài biệt thự, trong bóng tối, Ôn Nghiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì lập tức thấy an tâm.
Cậu nghe thấy người bên cạnh gọi: “Cố tổng.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ “Ừ”, nắm tay cậu dắt đi.
“Cố Lẫm Xuyên.” Ôn Nghiên nhỏ giọng gọi tên anh
“Anh đang chuẩn bị cái gì đúng không?”
“Đúng.” Trong tình huống này, Cố Lẫm Xuyên không cần giấu nữa. Anh mặc vest chỉnh tề, thoạt nhìn điềm tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt tay Ôn Nghiên lại ướt đẫm mồ hôi.
Trước mắt tối đen, Ôn Nghiên càng nắm chặt, rồi phát hiện lòng bàn tay anh toàn mồ hôi.
Cậu buột miệng: “Sao em thấy anh hơi căng thẳng vậy, vì đính hôn sao?”
Thật ra lúc trước cậu cũng căng thẳng, nhưng giờ thì không, ngược lại cảm thấy mọi thứ đều tự nhiên.
Cố Lẫm Xuyên giọng hơi căng: “Ừ.”
“Oa, Cố tổng cũng biết căng thẳng nha?” Ôn Nghiên cười trêu, còn nhéo nhéo tay anh.
Anh không đáp, một tay khác khẽ chạm vào chiếc hộp nhẫn trong túi.
Anh muốn cầu hôn.
Cùng người mình yêu cầu hôn, từ đây bất kể chuyện gì xảy ra cũng cùng nhau gánh vác, sinh lão bệnh tử, mãi mãi ràng buộc.
Anh không phải thần, sao có thể không khẩn trương.
Nhưng anh không muốn để Ôn Nghiên nhận ra. Cố Lẫm Xuyên hít sâu, áp xuống mọi cảm xúc rối loạn trong lòng.
Ôn Nghiên đi theo anh một lúc, nghe thấy tiếng sóng biển vỗ gần đó, quen thuộc vô cùng.
“Chúng ta đi tàu sao?” Ôn Nghiên giẫm lên cát mềm, trong giọng mang theo chờ mong.
“Ừ.”
“Anh chưa từng nói với em sẽ lên tàu.” Ôn Nghiên l**m môi, trong lòng vừa căng thẳng vừa háo hức.
“Cho nên… bất ngờ là ở trên tàu hả?”
“Coi như vậy.” Cố Lẫm Xuyên đáp. Hy vọng sẽ không biến thành kinh hãi.
Anh ho nhẹ: “Ngoan yêu.”
“Hả? Là sao?”
“Chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?” Anh đột nhiên hỏi.
Ôn Nghiên ngẩn người, lẩm bẩm: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này, chẳng phải là em phải hỏi anh sao?”
Cố Lẫm Xuyên thấy phía trước có người ra dấu tay với anh, thần kinh mới thả lỏng, mỉm cười nói: “Anh hỏi cho chắc thôi. Em không đổi ý chứ? Nếu vậy thì nghe anh.”
“Không đổi ý.” Ôn Nghiên hừ một tiếng.
“Em chẳng phải vẫn luôn ngoan ngoãn nghe anh sao?”
“Đúng, em rất ngoan.” Gió biển ngày càng rõ, Cố Lẫm Xuyên nắm chặt tay cậu hơn.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Anh ngẩng đầu, thấy mọi người đều đã vào vị trí, Thẩm Dược còn giơ tay làm ký hiệu “OK”, trông cực kỳ hưng phấn.
“Cuối cùng cũng tới!” Ôn Nghiên reo lên, vừa định kéo khăn trên mắt xuống.
Cố Lẫm Xuyên giữ chặt tay cậu lại.
“Ôn Nghiên.” Anh nuốt nước bọt, cằm siết chặt, gương mặt góc cạnh căng thẳng.
“Anh thật sự rất hồi hộp.”
“Biết rồi.” Ôn Nghiên vỗ vỗ tay anh, nhỏ giọng trấn an: “Vì đính hôn mà. Nhưng anh nghĩ gì vậy, chẳng phải chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi sao, hay anh sợ bất ngờ em không thích?”
Cố Lẫm Xuyên môi mấp máy, còn chưa kịp mở miệng, Ôn Nghiên đã nghiêm túc nói: “Sẽ không đâu. Anh làm gì em cũng thích cả.”
Dù sao, chỉ cần là Cố Lẫm Xuyên.
“Một lời đã định.” Cố Lẫm Xuyên chấn động trong lòng, trầm giọng nói.
Ngón tay anh hơi run, tháo dải vải đen trên mắt cậu.
Ánh sáng bất ngờ làm Ôn Nghiên phải nheo mắt lại.
Đợi đến khi tầm nhìn quen dần, Ôn Nghiên mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Bạn bè của cậu, tất cả đều đứng thành hàng trên bậc thang lên tàu, xếp theo chiều cao, mỉm cười nhìn cậu.
Chung Mính Trạch, Thẩm Dược, Yến Nhất Mạn, Hạ Thịnh, Lâm Nặc, Yến Minh Tầm, và cả Giang Ngộ — người bạn cao gầy mà Ôn Nghiên mang theo.
Đây đều là những người thân thiết nhất bên cạnh họ.
Mỗi người trong lòng ngực đều ôm một bó hoa hồng đỏ rực, ánh mắt sáng bừng, vừa nóng bỏng vừa xúc động.
Không sai, cuối cùng Cố Lẫm Xuyên vẫn chọn phương án tặng hoa “quê mùa” kia, hơi vụng về nhưng tràn đầy chân thành.
Ôn Nghiên sững sờ, hít thở cứng lại, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Lẫm Xuyên.
Tư thế này… Trong đầu cậu có một ý nghĩ lóe lên, lập tức nhận ra khả năng kia.
Anh… định cầu hôn?
“Anh là…” Ôn Nghiên nhìn anh, môi run run.
Khó trách anh lại nói hồi hộp. Giờ thì cậu cũng bắt đầu căng thẳng.
“Đoán ra cũng đừng nói, để cho cậu ấy giữ chút mặt mũi đi, căng thẳng cả mấy ngày rồi.” Chung Mính Trạch mỉm cười, bước lên cắt lời Ôn Nghiên.
Cố Lẫm Xuyên vẻ ngoài trông bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng căng như dây đàn, im lặng không nói.
Chung Mính Trạch liếc thấy chiếc khăn bị anh nắm chặt đến nhàu nát, khẽ lắc đầu, rồi đưa cho Ôn Nghiên một bó hoa hồng nhỏ: “Này, của lão Cố nhà cậu.”
Ôn Nghiên nhận lấy, vai còn bị Chung Mính Trạch vỗ nhẹ.
“Đi tiếp đi, còn nhiều nữa.”
“Á…” Ôn Nghiên lên tiếng, vừa bước lên bậc vừa quay đầu nhìn anh: “… Nhiều vậy sao?”
Giọng Cố Lẫm Xuyên nặng nề “Ừ” một tiếng.
“Em thích lắm.” Ôn Nghiên vừa nói xong, liền thấy biểu cảm của anh thoáng cứng ngắc.
Đây… là ngại ngùng sao?
Cậu cười trộm trong lòng, đồng thời cũng thấy thả lỏng.
Phản ứng của anh, ngược lại khiến cậu bớt hồi hộp hẳn.
Ôn Nghiên xoa tay, vừa đi lên vừa nhận từng bó hoa hồng. Cậu chợt nhận ra, chắc Cố Lẫm Xuyên đã cố tình giảm số lượng hoa mỗi người cầm.
Nhưng gom lại đến cuối cùng, trong lòng ngực Ôn Nghiên cũng ôm chặt đầy cả một đống, nhiều đến mức suýt không ôm xuể.
Cố Lẫm Xuyên sợ cậu đi không vững, do dự đưa tay ra: “Anh đỡ nhé?”
“Đỡ gì mà đỡ?” Ôn Nghiên cau mày, vẻ cảnh giác như sợ bị lừa.
“Không phải anh đưa cho em sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh đừng nghĩ rút lại, em tự lấy.”
Cố Lẫm Xuyên gật đầu đồng ý.
Quãng đường vốn chẳng dài, nhưng với Ôn Nghiên lại thấy như đi mãi không hết. Mỗi một bước cậu đều cẩn trọng đến mức quý giá, cuối cùng mới bước lên boong tàu.
Mọi người cũng đi theo, đặc biệt là Thẩm Dược, gần như muốn lao lên, nếu không có Yến Nhất Mạn giữ lại thì e rằng cậu ta đã hóa thân thành một con Husky chạy bay.
Cố Lẫm Xuyên còn chưa kịp chính thức mở lời cầu hôn, bên cạnh Thẩm Dược đã cảm động đến mức khóc lóc.
Hạ Thịnh lập tức ghét bỏ tránh xa cậu ta.
Không ai lên tiếng.
Cố Lẫm Xuyên vừa động đậy, Ôn Nghiên ôm bó hồng, khẽ nheo mắt, theo phản xạ liền buột miệng: “Anh… anh định lấy nhẫn ra phải không?”
Rõ ràng đã biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng khoảnh khắc ấy tim cậu vẫn nhảy dựng lên, đập rộn ràng như trống dồn, vang vọng như sấm.
Cố Lẫm Xuyên hơi khựng lại, như đang theo đúng “trình tự” giải thích với cậu:
“Chưa phải, phải chờ một chút.”
Ôn Nghiên ngốc nghếch “A” một tiếng.
Thấy Cố Lẫm Xuyên nâng tay, một người xa lạ chưa từng gặp xuất hiện từ khoang, trong tay cầm tập hồ sơ.
Ôn Nghiên: “?”
“Đây là luật sư.” Cố Lẫm Xuyên nói.
Ơ… Ơ?
Ôn Nghiên ngây người, đầu óc nhất thời không xoay kịp: “A?”
Không phải cầu hôn sao? Hồ sơ gì chứ? Luật sư ở đây để làm gì? Anh lại muốn làm cái trò kỳ quặc gì nữa vậy?
Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi, ngực phập phồng, trịnh trọng nói: “Ôn Nghiên, anh muốn cầu hôn em.”
Nói xong liền khựng lại, như thể quên mất những lời đã chuẩn bị kỹ trong đầu, lông mày hơi chau lại.
Ôn Nghiên muốn xoa cho anh giãn mày, nhưng lúc này không tiện ngắt lời, chỉ lặng lẽ đứng trước mặt anh, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú.
Một lúc lâu sau, Cố Lẫm Xuyên thở dài, bất lực nhìn cậu: “Ngoan yêu à… anh hơi căng thẳng.”
Ôn Nghiên cẩn thận liếc anh, nghĩ thầm: Vì căng thẳng nên quên sạch lời?
“Rõ ràng anh đã chuẩn bị rất nhiều điều muốn nói…”
Anh vốn định tập dượt bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy Ôn Nghiên đứng đó thì đầu óc chỉ còn trống rỗng. Mọi sự tập luyện đều vô ích, cuối cùng chỉ còn nói ra những gì xuất phát từ tim.
Yến Minh Tầm từng bảo anh: Ôn Nghiên thiếu gì thì hãy cho anh điều đó. Nghĩ đi nghĩ lại, thứ duy nhất anh có thể nghĩ tới chỉ là ba chữ “cảm giác an toàn”.
“Ôn Nghiên, anh không biết bây giờ mình đã làm đủ hay chưa, cũng không chắc có thể cho em đủ cảm giác an toàn hay không. Nhưng nếu đã cầu hôn thì anh nghĩ ít nhất cũng phải có chút gì đó làm bằng chứng.”
Anh siết nhẹ tay cậu: “Tương lai rất dài, lời hứa suông không đáng tin.”
Anh quay sang nói với luật sư: “Phiền anh.”
Luật sư gật đầu, bước lên mở tập hồ sơ, đọc rõ ràng rành mạch.
Nội dung đơn giản: Cố Lẫm Xuyên đem toàn bộ cổ phần của mình ở Cố thị sang cho Ôn Nghiên.
Anh đã suy nghĩ rất lâu. Dù có tự tin hứa sẽ yêu Ôn Nghiên cả đời thì liệu cậu có thực sự tin và yên tâm giao phó cuộc đời mình cho anh không? Có lẽ sẽ. Nhưng anh tuyệt đối không muốn để cậu chịu thiệt thòi.
Trong mắt người ngoài, nếu một ngày anh phụ lòng Ôn Nghiên, thì cậu sẽ trở thành chủ nhân mới của toàn bộ Cố thị.
Hiệp nghị viết rõ: một khi ly hôn, bất kể lỗi do ai thì anh đều phải ra đi tay trắng.
Nói thẳng ra, cho dù Ôn Nghiên một ngày nào đó chán ghét anh, bỏ anh mà đi, văn bản này vẫn có hiệu lực. Ngay cả khi hôm nay cậu từ chối cầu hôn, chỉ cần ký vào thì hiệp nghị vẫn lập tức có hiệu lực.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Ngay cả Chung Mính Trạch và Yến Minh Tầm cũng không biết anh đã bí mật chuẩn bị điều này.
Chuyện này không thể là trò đùa.
Quả nhiên, Cố Lẫm Xuyên đúng là gã điên có đầu có đuôi.
Thẩm Dược há miệng thành hình chữ O.
Ôn Nghiên thì cứng đờ, đầu óc trống rỗng, tay chân run rẩy cứ ngỡ mình nghe nhầm. Tưởng như mơ, tưởng như ảo giác.
Nhưng luật sư nói rõ: Cố tổng đã ký tên, đã điểm chỉ, chỉ cần Ôn Nghiên đồng ý thì hiệp nghị sẽ lập tức có hiệu lực.
Có hiệu lực pháp luật, không thể nghi ngờ.
Là thật.
Cố Lẫm Xuyên đã hoàn toàn giao quyền chủ động cho cậu.
“Anh… anh tại sao lại…” Ôn Nghiên mãi mới thốt ra được, môi run rẩy, giọng lạc đi, toàn thân run sợ.
“Anh có thể bảo đảm sẽ vĩnh viễn yêu em.” Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, ngón tay lau khóe mắt ướt của cậu: “Nhưng chuyện này với việc anh đem tất cả cho em, không hề mâu thuẫn.”
Anh là người làm ăn, biết rõ mình đang làm gì. Đây là kết quả đã suy tính kỹ càng.
Có người nói tình yêu phải tách biệt với tiền bạc. Nhưng Cố Lẫm Xuyên thì không.
Anh sẽ yêu Ôn Nghiên đến tận xương tủy, đồng thời trong hiện thực cũng cho cậu tấm chắn kiên cố nhất.
“Thật ra cũng chẳng còn gì khác để đưa…” Anh cúi xuống hôn khẽ lên mắt cậu, giọng cẩn trọng: “Chỉ còn chút gia sản.”
Tim Ôn Nghiên đập rộn ràng, lông mi run run.
Lúc này Cố Lẫm Xuyên mới rút nhẫn từ túi ra, quỳ một gối xuống trước mặt cậu, nắm tay cậu, ngón tay run rẩy nâng chiếc nhẫn lên: “Anh đã cho em tất cả rồi, giờ chỉ còn lại một người. Em xem… có bằng lòng nhận lấy anh không?”
“Hay để anh đổi cách nói…”
“Ôn Nghiên, em đồng ý lấy anh chứ?”
Anh nhìn cậu trịnh trọng, tha thiết, như tín đồ ngước nhìn thần minh.
Mắt Ôn Nghiên nhòe lệ, nghẹn ngào gật đầu liên tục: “Em đồng ý.”
Dù không có hiệp nghị này, cậu vẫn sẽ đồng ý. Vì giữa họ, vốn dĩ nên là như vậy, cùng nhau đi hết một đời.
Cố Lẫm Xuyên khẽ thở phào, đeo nhẫn cho cậu, hôn lên đó, rồi đứng dậy lau nước mắt, thành kính cúi đầu hôn cậu.
Xung quanh, sau cơn sững sờ là những tiếng reo hò vang dội.
Thẩm Dược gào lớn nhất: “A a a a a! Hôn sâu! Hôn sâu nữa đi!”
Tiếng ồn ấy khiến Ôn Nghiên đỏ mặt tía tai, tai cũng nóng ran. Cậu ngước nhìn Cố Lẫm Xuyên, ánh mắt ngập tràn tình cảm.
Anh chỉ cười nhạt, hôn nhẹ cậu, rồi nắm tay kéo cậu đi qua đám đông và đưa cậu về nhà.
Chưa kịp về đến nơi, trên xe Ôn Nghiên đã kéo anh xuống hôn.
Cậu khao khát một sự xác nhận, muốn tin tất cả là thật.
“Nhiệt tình thế cơ à?” Cố Lẫm Xuyên ôm eo cậu, bật cười: “Vị hôn phu của anh.”
Ôn Nghiên hít mũi, lặp đi lặp lại danh xưng mới, thấy lòng mình vừa ấm áp vừa an yên.
Cậu dựa vào ngực anh: “Giống như mơ vậy.”
Nói xong mới nhận ra câu này nghe quen quen.
Cố Lẫm Xuyên cũng nhớ ra, cười hỏi:
“Vậy có muốn cắn anh một cái không?”
Lần này Ôn Nghiên không cắn, chỉ rầu rĩ nói: “Không nỡ.”
“Biết thương anh rồi.” Cố Lẫm Xuyên nâng cằm cậu, khẽ cười.
Ôn Nghiên gật đầu thật thà: “Ừ, thương.”
“Nhưng… làm sao anh có thể viết ra bản hiệp nghị đó?” Cậu vẫn còn run vì cú sốc lớn.
“Bản nào?” Cố Lẫm Xuyên thản nhiên.
“Chẳng phải chuyện cơ bản sao?”
“Nhưng cũng đâu cần tất cả… cứ như giấy bán mình vậy.” Ôn Nghiên lầm bầm.
Xe dừng, Cố Lẫm Xuyên bế ngang cậu vào nhà, vừa đi vừa nói tỉnh queo: “Giấy bán mình thì sao? Anh đã nói rồi, tất cả đều là của em. Tiền là của em và người cũng vậy.”
Anh đời này chính là tài sản thuộc về Ôn Nghiên, còn tự đào hố chôn mình.
“Em chẳng lẽ không muốn nhận?” Cố Lẫm Xuyên rũ mắt, giọng trầm thấp đầy uy h**p.
Ôn Nghiên ôm chặt cổ anh, giọng tủi thân:
“Em đâu có nói thế.”
“Anh chỉ sợ em chịu thiệt, đau lòng cho em thôi.”
“Được rồi.” Cố Lẫm Xuyên đặt cậu lên giường, cúi xuống ôm trọn vào lòng, bật cười khẽ: “Vậy từ giờ hãy thương anh nhiều vào, thì anh sẽ chẳng thấy thiệt thòi gì.”
“Ôi anh suốt ngày nói mấy lời kỳ cục… Em nghiêm túc đấy!” Ôn Nghiên chống đầu anh, mặt đỏ bừng.
“Anh cũng nghiêm túc.”
“Cố Lẫm Xuyên…” Ôn Nghiên gọi anh, bỗng ấp úng, tai đỏ lựng.
“Em… em chưa từng nói với anh… cái đó…”
“Cái gì?”
“Chính là… cái kia… em, em thương anh.” Ôn Nghiên nói vội như nuốt chữ, lông mi dài rủ xuống, dáng vẻ thẹn thùng.
Cố Lẫm Xuyên nuốt khan, giọng khàn đi:
“Em gì anh cơ?”
“Em thương anh.”
“Gì cơ? Nghe không rõ.”
“Anh rõ ràng biết rồi còn giả vờ!”
“Anh thật sự không biết.”
Anh cố tình muốn nghe chính miệng cậu nói ba chữ ấy.
“Trời ơi anh!” Ôn Nghiên bị ép đến đỏ mặt tim loạn.
“Anh sao mà xấu thế!”
“Vậy em có nói không?” Cố Lẫm Xuyên vừa véo tai cậu vừa ghé sát.
“Em yêu anh!” Ôn Nghiên thẹn quá hóa giận, cắn mạnh môi anh, hét lên: “Em yêu anh! Cố Lẫm Xuyên, em yêu anh! Nghe rõ chưa!”
Cố Lẫm Xuyên khựng người, thoáng ngẩn ra, rồi trầm giọng đáp: “Nghe thấy rồi.”
“Anh cũng rất rất yêu em.”
HOÀN CHÍNH VĂN!!!