Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn

Chương 62

 
Bữa tiệc ở nhà họ Chung kết thúc thuận lợi.

Trên đường về, Ôn Nghiên nhận ra Cố Lẫm Xuyên chẳng hiểu sao lại im lặng, chỉ nắm chặt tay cậu mà không nói gì.

Ôn Nghiên nghiêng người sang, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Anh sao vậy?”

“Ừm?” Cố Lẫm Xuyên giơ tay xoa đầu cậu.

“Không sao, em ngồi yên đi.”

Trong xe, chú Chu rất biết điều mà nâng vách ngăn lên. Ôn Nghiên dứt khoát nhấc chân một cái, ngồi hẳn lên đùi Cố Lẫm Xuyên, tay vòng lấy cổ anh.

“Không vui à?” Ôn Nghiên chủ động ghé lại gần, hôn khẽ vào khóe môi Cố Lẫm Xuyên, rồi dựa trán vào anh mà khẽ hỏi: “Là vì A Ly gọi anh là chú sao?”

Cố Lẫm Xuyên vốn không muốn thừa nhận bản thân chỉ vì một cách xưng hô mà thấy bực bội, nhưng vẫn mím môi đáp:

“Ngoan yêu ơi, có phải trông chúng ta chênh lệch nhiều lắm không?”

“Không hề, làm gì có.” Ôn Nghiên lập tức phủ nhận, hôn anh một cái.

“Trẻ con nói năng không kiêng nể, anh đừng để bụng. Hơn nữa, là Trạch ca bảo A Ly gọi em là ca ca nên bối phận mới loạn cả lên ấy chứ.”

“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên đáp, nhưng lòng vẫn không thật sự yên.

Trẻ con thường thấy gì liền nói nấy. Chung Ly gọi Ôn Nghiên là ca ca, rồi quay sang gọi anh là chú… Dù đó là sự thật nhưng cũng khiến anh bất lực đôi chút.

Nếu là người khác thì anh vốn sẽ chẳng bận tâm. Nhưng với Ôn Nghiên thì anh lại luôn lo lắng nhiều hơn.

Một tổng tài lớn như anh, lại sợ bị chính người mình yêu ghét bỏ, khó tránh khỏi có chút bất an.

Ôn Nghiên nhìn ra, liền đưa hai ngón tay kéo khóe môi anh lên dịu giọng nói:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cũng không cách biệt bao nhiêu. Em thật sự không để ý, đừng nghe lời người khác.”

Cách tám tuổi chứ có phải mười tám tuổi đâu.

Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên vẫn nhạt, khóe môi lại bị cậu ép phải cong lên, bất đắc dĩ nói: “Anh không sao.”

“Anh rõ ràng là có sao.” Ôn Nghiên hôn anh một cái.

“Sao lúc nào anh cũng sợ em chê anh thế?”

“Tuy em đúng là trẻ trung lại xinh đẹp, nhưng anh cũng có kém gì đâu.” Ôn Nghiên vừa cười vừa véo má anh.

“Anh nhìn xem, anh đẹp trai lắm chứ.”

“Đôi mắt đẹp này.”

“Cái mũi cũng đẹp này.”

“Miệng cũng đẹp.”

Mỗi câu cậu nói xong là liền hôn một cái lên mặt anh, từ mắt đến mũi cuối cùng là môi, nhẹ nhàng chạm mấy cái.

“Chỗ nào em cũng thích hết, hơn nữa em thích nhất là người trưởng thành chững chạc. Ngoài anh ra thì chẳng còn ai lọt mắt đâu.” Ôn Nghiên dụi chóp mũi vào mũi anh, giọng lưu luyến: “Thật sự, trên đời này em thích nhất là Cố Lẫm Xuyên.”

“Nào, cho anh hôn một cái nên anh đừng buồn nữa nhé ~” Ôn Nghiên chọc chọc vai anh.

Cố Lẫm Xuyên bị cậu dỗ mà tim run lên, lòng dâng tràn ấm áp, khàn giọng nói:

“Được.”

Anh ôm chặt lấy Ôn Nghiên, cằm đặt lên vai cậu, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của người yêu.

Trong lòng anh, cậu luôn ngoan ngoãn thế này.

Anh thật may mắn biết bao.

Khoảnh khắc đó, Cố Lẫm Xuyên cảm nhận được sự bình yên và thỏa mãn chưa từng có.

Cận kề cuối năm, Ôn Nghiên và Cố Lẫm Xuyên đều nghỉ.

Nhưng kỳ nghỉ của Ôn Nghiên thì chẳng giống ai, cậu chỉ chuyển bài tập và đề thi mô phỏng từ trường về nhà để làm, ngày nào cũng bận rộn đánh vật với bài vở.

Vài hôm trước, biệt thự vừa được đưa thêm cây piano Steinway, đó là quà sinh nhật bù mà Cố Lẫm Xuyên tặng. Hôm ấy Ôn Nghiên hứng thú chơi một buổi trưa rồi sau đó lại vùi đầu học, chẳng còn thời gian chạm vào nữa.

Lúc này việc thi đại học là quan trọng nhất, những chuyện khác cậu đều gác lại sau, mỗi ngày chỉ loanh quanh thư phòng, phòng ngủ với nhà ăn.

Chỉ có hai việc cậu không thể trì hoãn: một là cùng Cố Lẫm Xuyên về nhà cũ thăm ông nội, hai là tham dự tiệc từ thiện ở nhà họ Yến.

Bữa tiệc đó cũng là dịp để nhà họ Yến và nhà họ Thẩm chính thức công bố tin đính hôn.

Nhà cũ họ Yến cách Cố gia không xa lắm, Ôn Nghiên nghĩ rồi đề nghị cùng anh về ở nhà cũ sớm, tiện bầu bạn với ông nội.

Cố Lẫm Xuyên không ý kiến.

Hai người đã lâu không trở về. Trước đây hội đồng quản trị Cố thị phơi bày hết mọi chuyện, Cố Vân Thích cuối cùng bị tuyên án chung thân nên phải ngồi tù đến hết đời.

Kết quả này không khiến Cố Lẫm Xuyên ngạc nhiên, ngay cả ông nội anh cũng chẳng bất ngờ, dường như đã sớm lường trước. Con người phạm lỗi và sớm muộn cũng phải trả giá.

Hai người anh của Cố Lẫm Xuyên cũng vừa từ nước ngoài về. Nghe tin anh có thể đứng dậy không cần xe lăn thì bọn họ tận mắt chứng kiến thì vừa thấy may mắn, vừa rùng mình sợ hãi.

May là họ đã sớm rút lui, không vướng vào vũng bùn đó, giờ có thể an nhàn sống nửa đời còn lại.

Cố Lẫm Xuyên trong lòng cười lạnh. Có kẻ số mệnh đúng là tốt, dù bản thân chẳng ra gì nhưng vẫn nhờ xuất thân mà ung dung.

Cố gia vốn rễ sâu cành tốt, chưa tới Tết mà người trong họ đã lũ lượt kéo đến thăm ông nội.

Một ngày đến vài lượt, khiến ông cụ phiền lòng, dứt khoát gọi tất cả về một bữa cơm,

rồi tiện thể đuổi đi.

Ông giờ chỉ thích yên tĩnh, bảo đến Tết đừng ai tới nữa.

Thế là đám họ hàng chỉ mang lễ vật đến, chúc vài câu rồi đi, nguyên cả ngày trôi qua như thế.

Ôn Nghiên nghe đến hoa mắt, ông cụ thấy vậy liền cho cậu về nghỉ, đợi đến bữa tối thì bảo Cố Lẫm Xuyên gọi xuống.

Quả thật, so với cháu ruột thì ông nội còn thích Ôn Nghiên hơn, coi như cháu đích tôn. Trái lại, Cố Lẫm Xuyên giống như rể ngoại về nhà.

Cố Lẫm Xuyên chợt nhận ra, dường như bất kỳ ai quen Ôn Nghiên rồi đều càng thích cậu hơn.

Vì sao vậy nhỉ?

Anh nghĩ là vì Ôn Nghiên quá đẹp, lại ngoan ngoãn dịu dàng.

Ôn Nghiên thì phản bác: “Hay là vì tính cách anh tệ quá?”

Cậu vừa dứt lời đã bị anh kéo hôn thật lâu. Ôn Nghiên chỉ có thể mắng anh thẹn quá hóa giận.

Dù ông cụ sủng ái Ôn Nghiên nhưng Cố Lẫm Xuyên cũng không định ăn Tết ở nhà cũ. Cuối cùng anh chỉ hứa đến hôm đó về ăn cơm tất niên.

Hai người ở lại mấy ngày, đến 28 tháng Chạp thì cùng đến Yến gia dự tiệc.

Ôn Nghiên và Thẩm Dược đã lâu không gặp vì quá bận rộn, lần này trò chuyện mãi. Nửa buổi, Thẩm Dược toàn hỏi chuyện đôi chân của Cố Lẫm Xuyên, Yến Nhất Mạn cũng ở đó, thỉnh thoảng góp vài câu.

Không lâu sau, Chung Minh Trạch dắt cậu bé Chung Ly đến, lần đầu làm cha mà cũng ra dáng hẳn hoi.

Có trẻ con gia nhập, bầu không khí liền rộn ràng.

Mấy người lớn cứ chọc A Ly đỏ mặt tía tai, khiến ai nấy cười nghiêng ngả, đáng yêu vô cùng.

Cố Lẫm Xuyên đứng ở không xa, nhìn Ôn Nghiên. Kỳ thực khoảng cách chẳng mấy, nhưng có khoảnh khắc anh lại cảm thấy như mình bị tách biệt.

Cảm giác đó thoáng qua thôi, bởi chẳng bao lâu thì Ôn Nghiên đã chạy tới tìm anh, giống hệt một đứa nhỏ chơi đủ rồi quay về bên người thân.

“Không trò chuyện nữa sao?” Cố Lẫm Xuyên nhìn về phía đám người kia, rõ ràng vẫn chưa tản.

“Em muốn ở cạnh anh.” Ôn Nghiên cười tươi rói, rõ ràng rất vui.

Cậu biết anh không thích chốn ồn ào, nên chẳng bao giờ ép buộc anh phải nhượng bộ, luôn nghĩ cho cảm nhận của anh.

“Anh không sao.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay anh lại siết chặt lấy cậu.

Ôn Nghiên “á” một tiếng, cào nhẹ lòng bàn tay anh: “Cố tổng khẩu thị tâm phi nha.”

Anh bật cười, xem như thừa nhận.

Âm nhạc dừng, ông cụ nhà họ Yến bước lên sân khấu, bắt đầu phát biểu, ngoài quyên góp còn tuyên bố chuyện hôn sự. Phía dưới lập tức yên lặng.

“Yến Minh Tầm không tới sao?” Ôn Nghiên nhìn quanh, gần như thì thầm hỏi anh.

“Cậu ta sẽ không đến.”

Dù vậy, lễ vật vẫn được gửi cho Yến Nhất Mạn và Thẩm Dược. Người ngoài nhìn Minh Tầm hấp tấp nhưng thật ra làm việc luôn chu đáo.

“À…” Ôn Nghiên khẽ đáp, có chút tiếc nuối

“Thôi vậy.”

“Em rất muốn gặp cậu ta?” Cố Lẫm Xuyên cụp mắt, nghiêng đầu nhìn cậu.

Ôn Nghiên “ái da” một tiếng, vỗ mu bàn tay anh: “Em chỉ mê thần tượng thôi, Cố tổng không cần ghen nha.”

Anh liếc cậu sâu một cái.

Ôn Nghiên ngó nghiêng xung quanh, thừa dịp mọi người tập trung trên sân khấu rồi lén hôn anh một cái: “Em thích nhất là anh!”

Cố Lẫm Xuyên siết tay cậu, lúc này mới tạm hài lòng.

Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ đến tận cuối. Khi mọi người gần như tản hết, Ôn Nghiên bất chợt nhận ra có ai đó đang nhìn mình.

Cậu nhíu mày, quay đầu lại thì thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen. Đối phương cười, nâng ly rượu chào cậu —— động tác ấy khiến Ôn Nghiên chợt nhớ ra.

“Là Yến Tư Tắc.” Cậu khẽ kéo tay áo Cố Lẫm Xuyên, giữa mày hơi nhíu lại.

Yến Tư Tắc dường như đã nhìn cậu rất lâu, chỉ là lúc nãy trong đại sảnh yến tiệc người quá đông nên Ôn Nghiên không để ý.

Giờ khi đám đông tản ra, ánh mắt Yến Tư Tắc nhìn chằm chằm lại trở nên rõ ràng.

Cố Lẫm Xuyên lập tức nghiêm mặt, bước lên chắn trước Ôn Nghiên, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lia về phía Yến Tư Tắc.

Yến Tư Tắc buông chén rượu, thong thả bước tới.

“Ôn Nghiên, Cố tổng.” Hắn vẫn giữ dáng vẻ như trước, bên môi treo nụ cười đầy giả tạo: “Đã lâu không gặp.”

Hắn đeo kính, ánh mắt phảng phất mệt mỏi.

Cố Lẫm Xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, giữa chân mày khẽ nhíu lại tựa như đang thấy vật dơ bẩn. Ôn Nghiên cũng từ phía sau anh dịch ra, mím môi nhìn đối diện.

Cậu từng nghe Thẩm Dược nói qua, biết rõ Yến Tư Tắc rốt cuộc là loại người gì.

Thời gian trôi qua lâu, Ôn Nghiên gần như đã quên mất sự tồn tại của hắn, vậy mà giờ gặp lại, cậu vẫn thấy trong lòng không thoải mái. Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm là liền nảy sinh cảm giác bất an.

Trước mặt thì hai người đều chẳng muốn để ý hắn, vậy mà Yến Tư Tắc cũng chẳng hề ngượng ngùng. Hắn đẩy gọng kính, ánh mắt lướt qua Cố Lẫm Xuyên rồi dừng lại trên người Ôn Nghiên.

“Ôn Nghiên, có thể cho tôi nói vài câu không?” Giọng hắn ôn hòa: “Chỉ hai phút thôi.”

Cố Lẫm Xuyên liền lạnh giọng: “Mơ đi.”

Anh kéo Ôn Nghiên rời đi.

“Cố tổng có thể nghe tại đây, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi.” Yến Tư Tắc nhanh chóng bước lên chặn đường, che miệng khẽ ho:

“Ôn Nghiên, tôi chưa từng có ác ý với cậu, tôi chỉ là… thích cậu.”

“Yến Tư Tắc!” Giọng Cố Lẫm Xuyên đè nén, từng chữ đều tràn đầy uy h**p và giận dữ: “Đừng tưởng ở Yến gia thì tôi không động được tới cậu.”

“Không sao đâu, để em nói với hắn.” Ôn Nghiên giữ chặt tay Cố Lẫm Xuyên.

“Anh đừng tức giận.”

Không đáng. Hơn nữa cậu không thể mãi trốn sau lưng anh.

Cố Lẫm Xuyên lúc này mới cố nén lửa giận, trầm mặt, ánh mắt nặng nề khóa chặt Yến Tư Tắc.

Ôn Nghiên mím môi nhìn hắn: “Xin lỗi, tôi không thích anh, cũng không muốn nghe anh nói gì cả.”

“Ôn Nghiên?” Yến Tư Tắc thoáng ngạc nhiên: “Cậu trông không giống như trước nữa.”

Diện mạo chẳng thay đổi nhưng cảm giác lại khác. Khí chất cứng cỏi hơn, không còn vẻ nhu thuận mềm yếu. Rõ ràng có chỗ dựa, có tự tin nên mới có thể thay đổi đến thế.

Quả nhiên là vì Cố Lẫm Xuyên sao? Không lạ khi hai người đính hôn.

“Con người đều sẽ thay đổi.” Ôn Nghiên cau mày: “Hơn nữa chúng ta chẳng thân thiết gì, tôi cũng không nghĩ anh có thể hiểu được tôi.”

Lời từ chối thẳng thắn khiến Yến Tư Tắc thoáng sững lại, rồi hắn cười nhạt: “Cũng đúng.”

“Chỉ là thấy tiếc thôi. Nghe nói hai người đính hôn? Chúc mừng. Nhưng Ôn Nghiên, cậu mới mười chín tuổi mà đã muốn giao cả đời cho Cố Lẫm Xuyên sao?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Ôn Nghiên kinh ngạc nhìn hắn, giọng bình thản: “Nếu không phải cho anh ấy thì chẳng lẽ cho anh?”

“Chúng ta vốn chẳng có gì liên quan.” Ôn Nghiên dứt khoát: “Xin anh từ nay đừng làm phiền nữa, tôi không muốn làm bạn với anh.”

“Mỗi lần nhìn thấy anh thì tôi đều thấy rất khó chịu.”

Bị từ chối trắng trợn làm Yến Tư Tắc sững người, đứng lặng tại chỗ.

Thấy Ôn Nghiên có thể ứng phó, sắc mặt Cố Lẫm Xuyên dịu đi, thậm chí trong lòng còn ẩn ẩn vui mừng.

Gần đây, Yến Tư Tắc thật sự không yên ổn. Ban đầu hắn còn sai người dò la tình hình của Ôn Nghiên ở Cố gia, nhưng ngay lập tức đã bị người của Cố Lẫm Xuyên ngăn chặn.

Cùng lúc đó, bộ phận hắn phụ trách trong công ty lại liên tiếp xảy ra vấn đề, rõ ràng là có người cố tình cảnh cáo.

Nhìn Ôn gia suy tàn mà vẫn còn đó, hắn càng hiểu rõ.

Như Yến Minh Tầm từng nói qua điện thoại: nếu bị Cố Lẫm Xuyên phát hiện hành động gì mờ ám thì hắn sẽ phải trả giá bằng tính mạng.

Yến Tư Tắc vốn biết Cố Lẫm Xuyên không phải người hiền lành gì, nhưng cũng phải thừa nhận bản thân quá yếu để đối đầu. Hắn đành từ bỏ Ôn Nghiên.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không muốn để hai người này sống yên ổn. Hôm nay là cơ hội hiếm có.

“Cậu có chắc Cố Lẫm Xuyên thật sự yêu cậu sao?” Yến Tư Tắc bất ngờ hỏi.

Ôn Nghiên nhíu mày: “?”

Ngay lập tức cậu hiểu, hắn muốn châm ngòi ly gián.

Quả nhiên, Yến Tư Tắc mỉm cười, thong dong nói: “Cậu có hiểu Cố Lẫm Xuyên là người thế nào không? Bề ngoài thì có vẻ chẳng làm gì, nhưng thực chất luôn ngầm giám sát cậu.”

“Hãy thử nghĩ mà xem.” Hắn giơ tay.

“Nếu bây giờ tôi động thủ với cậu thì lập tức sẽ có ba, năm vệ sĩ lao đến khống chế tôi.”

“Bên cạnh lúc nào cũng có nhiều người giấu mặt như vậy, nhất cử nhất động đều bị theo dõi, cậu không thấy lạnh sống lưng sao?”

“Cố tổng chỉ yêu chính mình thôi. Nếu một ngày nào đó cậu không thích anh ta nữa… thì anh ta sẽ nhốt cậu lại mất. Ôn Nghiên, cậu không thấy sợ sao?”

Ôn Nghiên nghe hắn thao thao bất tuyệt, sắc mặt vẫn bình thản mà không chút phản ứng. Đợi hắn dừng lại, cậu liền nói:

“Anh nói xong chưa? Vậy chúng tôi đi đây. Sau này đừng làm phiền tôi nữa.”

Nói rồi, cậu kéo tay Cố Lẫm Xuyên rời đi.

“Ôn Nghiên!” Yến Tư Tắc gấp gáp đuổi theo: “Cậu không trả lời thẳng, là vì cậu thật sự sợ phải không?”

Ôn Nghiên quay đầu nhìn hắn, trong mắt chẳng có nhiều cảm xúc.

“Cậu sợ Cố Lẫm Xuyên sẽ làm vậy! Nhưng không muốn thừa nhận trước mặt tôi, nên mới tìm cách tránh đi chứ gì?” Hắn nhún vai, tự tin nói.

“Anh muốn diễn đạt cái gì?” Ôn Nghiên thở dài: “Tôi chỉ đơn giản là không muốn để ý đến anh.”

Ngẫm lại thấy buồn cười, cậu hỏi ngược:

“Vừa nãy anh hỏi tôi có hiểu Cố Lẫm Xuyên không… tôi nghĩ mình hiểu, ít nhất còn rõ hơn anh.”

“Chúng tôi ở bên nhau mỗi ngày. Tôi biết anh ấy thích ăn gì, thích màu gì, quần áo sắp xếp theo thói quen thế nào còn nhiều điều khác nữa mà tôi chẳng muốn nói với anh… Yến Tư Tắc, anh xem anh ấy có biểu cảm gì không?”

“Không có, đúng không?” Ôn Nghiên thay anh trả lời: “Nhưng tôi biết giờ anh ấy đang rất tức giận, vì anh đã nói quá nhiều. Nếu anh còn nói thêm một câu khiêu khích nữa thì chắc chắn anh ấy sẽ ra tay đánh anh.”

Yến Tư Tắc: “Cậu…”

“Nhưng tôi sẽ không để anh ấy làm vậy.” Ôn Nghiên hít sâu, khẽ nhéo tay Cố Lẫm Xuyên để anh bình tĩnh lại.

Cố Lẫm Xuyên ngực phập phồng, cười lạnh với Yến Tư Tắc.

“Hơn nữa, tại sao anh lại nghĩ mình có thể nhìn thấu suy nghĩ của chúng tôi?”

Ôn Nghiên nghiêm mặt, thật sự không hiểu loại người này: “Chúng ta thậm chí còn chẳng quen biết gì.”

“Anh nói Cố Lẫm Xuyên ngầm giám sát tôi… Ừ, trước đây tôi thật sự không biết.”

Cậu liếc nhìn Cố Lẫm Xuyên đang thoáng căng thẳng, bỗng bật cười, giọng nói như dành riêng cho anh: “Nhưng tôi thấy vậy rất tốt. Tôi không hề thấy bị rình mò, mà là thấy an toàn.”

Ôn Nghiên chớp mắt với anh: “Tôi không sợ bởi vì tôi hiểu anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ bảo vệ em.”

“Hơn nữa, tôi sẽ không bao giờ ngừng thích Cố Lẫm Xuyên.” Ôn Nghiên mỉm cười: “Còn chuyện anh hỏi anh ấy có thật sự yêu tôi không… Tôi đã tự mình chứng thực rồi. Anh ấy yêu tôi.”

Ôn Nghiên hôm nay nói chuyện thẳng thắn mà chân thành:

“Tôi biết một chút chuyện của anh. Tuy rằng tôi không thể ngăn cản anh ‘thích’ tôi nhưng tôi có quyền từ chối.

Tôi đã có người tôi yêu.

Xin anh đừng can thiệp hay có ý định xen vào tình cảm của bọn tôi. Như vậy thật sự không có đạo đức, hơn nữa anh cũng sẽ không thành công đâu.”

Ôn Nghiên thích một tình cảm hai chiều dựa trên tôn trọng và bao dung. Còn loại người lấy bản thân làm trung tâm như Yến Tư Tắc, hiển nhiên không phải.

Cho nên, cho dù cậu không ở bên Cố Lẫm Xuyên thì cậu và Yến Tư Tắc cũng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

“Chính vì tôi không thích anh, thậm chí không muốn có quá nhiều giao tiếp với anh, nên vừa rồi tôi mới muốn rời khỏi nơi này thật nhanh chứ không phải như trong miệng anh nói là ‘chạy trốn’.

Mà bây giờ tôi nói nhiều như vậy, chỉ là muốn giải quyết dứt điểm một chuyện phiền phức.”

Ngữ khí của Ôn Nghiên vẫn luôn bình thản, chỉ là nhẹ nhàng thuật lại sự thật.

Cuối cùng cậu mím môi, liếc nhìn Yến Tư Tắc một cái:

“Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ ràng rồi chứ?

Anh nghe hiểu không? Về sau có thể đừng làm phiền tôi nữa không?”

Ôn Nghiên thật sự không muốn lần nào đi dự tiệc cũng phải đề phòng có người bám theo, rồi sau đó lại bị chặn đường.

Rất phiền.

Yến Tư Tắc nuốt xuống, sau khi nghe xong những lời này thì ánh mắt có chút tối:

“Vậy nên là cậu cũng giống như Thẩm Dược và bọn họ, đều cảm thấy bọn tôi là b**n th** đúng không?”

Ôn Nghiên: “… Không.” Tôi chỉ cảm thấy anh là thế thôi.

“Tôi sẽ tôn trọng thế giới của các anh, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không bước vào.” Ôn Nghiên lắc đầu.

Cậu dường như còn muốn giải thích gì đó, nhưng lại thấy với loại người như Yến Tư Tắc thì thật sự không cần thiết. Chỉ nói:

“Nhưng tôi cho rằng là trong bất kỳ mối quan hệ nào, nếu đã có bạn đời thì nên trân trọng. Cho nên, tôi không thích chỉ là anh mà thôi.

Tôi nghe nói anh có bạn trai. Đến bây giờ cậu ta vẫn chưa rời bỏ anh, như thế đã đủ chứng minh rồi. Nếu anh và cậu ấy cùng một thế giới thì anh nên trân trọng mới phải, chứ không phải dồn sự chú ý lên người khác, ví dụ như tôi.

Hoặc là anh buông bỏ cậu ấy đi, rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Và tôi thật sự, đặc biệt không thích anh.”

Ôn Nghiên dứt khoát nói hết những gì mình muốn nói, không vòng vo nửa lời.

Yến Tư Tắc không ngờ sẽ nghe được một màn giáo huấn thẳng thừng như thế từ miệng Ôn Nghiên. Hắn chấn động, bị đánh thẳng vào lòng, môi run run, sững sờ đứng đó.

Ôn Nghiên lắc đầu, không nhìn hắn nữa.

Con người như vậy, nhiều lời vô ích.

Cậu kéo tay Cố Lẫm Xuyên, quay đầu, ngữ khí như biến thành một người khác, mềm mại nói:

“Chúng ta mau đi thôi, em muốn về nhà ăn cái gì đó. Cảm giác cá muối này kỳ kỳ, về nhà anh hấp cho em canh trứng nhé…”

Cố Lẫm Xuyên nghe thế, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, trong mắt ngập tràn sủng nịch, khẽ cười:

“Được.”

“……”

Khi Yến Tư Tắc ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy bóng dáng Ôn Nghiên đang được Cố Lẫm Xuyên cõng đi xa.

Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ vừa mới dứt khoát thẳng thắn kia, như hai con người khác biệt.

Cách đó không xa, Chung Minh Trạch khoác vai Thẩm Dược và Yến Nhất Mạn, dịu dàng nói:

“Thấy chưa, đã bảo các cậu không cần qua đó. Không cần Cố Lẫm Xuyên ra mặt, chỉ một mình Ôn Nghiên cũng có thể giải quyết được.”

Yến Nhất Mạn gật đầu.

“Không ngờ đấy…” Thẩm Dược sờ cằm, tấm tắc: “Ngày thường không nhìn ra là Ôn Nghiên cũng sắc bén thật.”

Thậm chí cậu ta cảm thấy như vừa được biết lại một lần nữa về người anh em của mình.

“Ngày thường có người bảo vệ.” Chung Minh Trạch cười: “Không phải rất tốt sao.”

Rất tốt.

Ôn Nghiên được Cố Lẫm Xuyên cõng lên xe. Vừa ngồi xuống việc đầu tiên cậu làm là bảo anh lấy nước cho mình.

Uống liền mấy ngụm lớn, Ôn Nghiên vặn nắp chai, l**m môi rồi lẩm bẩm:

“Thật đáng ghét, em lại nói nhiều như vậy với một người chẳng liên quan.

Có phải em hơi ngốc không?” Cậu len lén liếc anh một cái.

“Không ngốc.” Cố Lẫm Xuyên xoa tai cậu, khẽ cười: “Anh thấy em rất lợi hại.

Hôm nay bé Nghiên của anh thật sự rất lợi hại.”

Ôn Nghiên hãnh diện ưỡn ngực nhỏ, đầy vẻ tự hào: “Tất nhiên rồi.”

Cố Lẫm Xuyên cười rồi như chợt nghĩ tới điều gì, môi mím chặt, có chút muốn nói lại thôi.

“Ừm?” Ôn Nghiên tò mò chớp mắt: “Anh muốn nói gì sao?”

“Thật sự em không để ý sao?” Cố Lẫm Xuyên hạ giọng, chủ động thú nhận một lần: “Anh có sắp xếp người ở bên cạnh em.”

“Chuyện này à…” Ôn Nghiên lắc đầu: “Em không để ý đâu. Anh nghĩ em vừa rồi là nói cho ai nghe?

Em là nói cho anh nghe đó.” Ôn Nghiên hừ nhẹ: “Lúc ấy em còn nhìn anh nữa cơ! Chuyện lãng mạn thế này mà anh không phát hiện sao?”

“Anh phát hiện rồi.” Cố Lẫm Xuyên nói: “Chỉ là không chắc chắn nên mới muốn xác nhận lại.”

Trên mặt anh vẫn còn chút căng thẳng.

Ôn Nghiên bèn nắm tay anh:

“Ai nha, nếu em thật sự thấy không thoải mái thì chắc chắn sẽ nói với anh. Anh đừng lo, em đâu có nghĩ nhiều như thế.”

“Ừ.” Lúc này, giữa mày Cố Lẫm Xuyên mới giãn ra.

“Có điều…” Ôn Nghiên lại nhớ ra gì đó: “Em hôm nay nói nhiều vậy, Yến Tư Tắc sau này sẽ không còn nhìn thấy em là dán mắt nữa chứ?

Nếu vậy thì phí công quá.”

“Sẽ không.” Cố Lẫm Xuyên xoa đầu cậu.

“Yên tâm.”

“Anh chắc chứ?”

“Ừ.”

Ôn Nghiên nhìn chằm chằm anh một lát, bỗng nhiên nói:

“Quốc gia của em, pháp luật rất nghiêm khắc đó. Anh đừng làm bậy.”

“Em đang nghĩ gì thế?” Cố Lẫm Xuyên bật cười: “Anh là loại người đó sao? Sẽ không xảy ra chuyện em tưởng tượng đâu.”

Hơn nữa, nhìn bộ dạng Yến Tư Tắc hôm nay, có lẽ cũng chỉ là giãy giụa lần cuối. Sau này hẳn chẳng dám giở trò gì.

Cùng lắm thì anh vẫn sẽ để người theo dõi hắn, chứ tuyệt đối không làm chuyện gì quá đáng. Anh sẽ không bao giờ giống như Cố Vân Thích.

Rốt cuộc, trong nhà còn có người đang chờ anh về.

Nghe được sự chắc chắn của Cố Lẫm Xuyên thì Ôn Nghiên mới an tâm, lần nữa ngả người ra ghế.

Cố Lẫm Xuyên lại ôm lấy, kéo cậu ngồi hẳn trên người mình.

Phía trước, chú Chu đã kéo tấm chắn lên, nên Ôn Nghiên cũng không thấy ngại còn tựa vào vai anh, nhỏ giọng:

“Làm gì vậy?”

“Ôm một chút.” Cố Lẫm Xuyên đáp, rồi ôm eo cậu ấn sát vào ngực mình. Ôn Nghiên cũng tự nhiên vòng tay qua cổ anh.

Trong xe yên tĩnh lại. Hai người cứ thế ôm nhau một lúc, Ôn Nghiên bỗng nhiên động đậy, khẽ rủ rê:

“Có muốn hôn không?”

Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu sâu một cái, cúi xuống ngậm môi cậu, nhẹ nhàng m*t lấy. Đầu lưỡi tỉ mỉ càn quét từng tấc trong miệng cậu, không bỏ sót chỗ nào, vừa cướp đoạt vừa chiếm hữu.

Âm thanh ướt át khiến người ta đỏ mặt tim đập, vang thật lâu trong không gian khép kín rồi mới dần ngừng lại.

Ôn Nghiên bị hôn đến mềm cả eo, gục lên vai anh th* d*c, mắt ươn ướt nửa khép, vừa dư vị vừa điều chỉnh hơi thở.

Cố Lẫm Xuyên cũng có chút chật vật, hai cúc áo sơ mi bị cởi bung.

Ngồi trên đùi anh, Ôn Nghiên tự nhiên cảm nhận được cái gì đó. Cậu tinh nghịch động tay.

“Ôn Nghiên!” Cố Lẫm Xuyên nắm chặt tay cậu, hơi dùng sức, ánh mắt đỏ sẫm, giọng khàn: “Đừng nghịch.”

Ôn Nghiên bị ánh mắt nặng trĩu d*c v*ng kia làm run nhẹ liền ngoan ngoãn thu tay về, vòng qua cổ anh, im lặng nhìn anh, trong mắt ngập ý ám chỉ.

Nhưng không thể nào ngay trên xe được.

Cố Lẫm Xuyên còn giữ lại chút lý trí cuối cùng. Gân xanh bên thái dương giật mạnh, anh nắm gáy cậu kéo xuống, hôn môi cậu thật nặng m*t mải miết:

“Bé yêu à, chờ về nhà anh sẽ cho em.”

---

Ôn Nghiên nửa mơ nửa tỉnh, ý thức mơ hồ, chợt nhớ ra điều gì:

“Cố Lẫm Xuyên… anh có phải trước kia từng nói mấy lời giống vậy không?”

“Lời nào?”

“Là… câu ‘về nhà’ ấy…” Ôn Nghiên dụi đầu vào cổ anh, ngáp, giọng mơ màng:

“… Nghe quen lắm, mà em nghĩ không ra.”

Cố Lẫm Xuyên thở nặng, khẽ “ừ”:

“Lần em uống say đó. Khi ấy em quấn lấy anh đòi…” Anh bỗng khựng lại, bật cười khẽ: “Không cho cũng không được.”

“Em khi đó chỉ muốn hôn thôi mà. Anh nói kiểu đó dễ gây hiểu lầm quá.” Ôn Nghiên bất mãn lẩm bẩm.

Hai người ôm nhau, sát đến nỗi Ôn Nghiên cảm nhận rõ lồng ngực anh rung lên, hơi thở nóng hổi phả bên tai, khiến cậu thấy an tâm lạ thường.

“Là anh dùng từ không đúng, anh sai.” Cố Lẫm Xuyên nâng mặt cậu, chóp mũi kề chóp mũi, ánh mắt và giọng nói dịu dàng đến không thể tin nổi: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ… nóng quá.” Ôn Nghiên dụi vào ngực anh, giọng nghẹt mũi: “Sao anh không bật điều hòa?”

“Bên ngoài đang mùa đông.” Cố Lẫm Xuyên khẽ cười, hôn lên mắt cậu, nhắc nhở dịu dàng: “Ngoan yêu à, là em nóng thôi.”

Ôn Nghiên “ưm” một tiếng, cũng cảm thấy người mình như sốt. Cậu sờ trán anh rồi sờ trán mình, đều nóng, lại còn toát mồ hôi, nhưng vẫn quả quyết:

“Anh còn nóng hơn em.”

Cố Lẫm Xuyên không phủ nhận, chỉ mơ hồ đáp: “Bị em lây bệnh rồi.”

“Em sốt hả?”

“Có lẽ hơi hơi.”

“Phải uống thuốc không?”

“Hẳn là không cần.”

“Vậy là anh thật bị em lây rồi…” Ôn Nghiên ỉu xìu hừ mấy tiếng, rồi nhìn ra cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Cố Lẫm Xuyên, bên ngoài có tuyết rơi không?”

“Không.”

“Nhưng em giống như thấy rồi.”

“Em nhìn nhầm thôi.”

Cố Lẫm Xuyên bật cười, hôn hôn đôi mắt ươn ướt của cậu.

“Vậy à…” Ôn Nghiên càng thêm mơ hồ, ý thức không rõ, trước còn thấy mọi thứ rất rõ ràng, sau đã lờ mờ không rõ.

Cậu khẽ nhắm mắt:

“Chắc em hoa mắt, em mệt quá.”

Cố Lẫm Xuyên im lặng.

Ôn Nghiên lại ôm cổ anh, khàn khàn nói:

“Cố Lẫm Xuyên, đừng nói chuyện nữa… Mai em còn phải đi học.”

Anh “ừ” một tiếng, bảo đã biết.

Trong phòng ngủ, tiếng nói bỗng im bặt. Một lát sau, Ôn Nghiên đột nhiên cất giọng hơi khàn:

“Cố Lẫm Xuyên, em muốn uống nước.”

“Ngay đây.” Cố Lẫm Xuyên mái tóc hơi ướt, vài phút sau khoác áo ngủ, đứng dậy rót nước cho cậu.

“Anh đút em uống đi.”

“Được.”

Uống xong một cốc, yết hầu Ôn Nghiên thoải mái hơn, đầu óc cũng tỉnh táo chút. Cậu cựa tay cựa chân, mặt nhăn nhó như cái bánh bao nhỏ:

“Ra nhiều mồ hôi quá. Em bảo anh bật điều hòa đi mà.”

“Dễ cảm lạnh lắm. Đợi tắm xong sẽ dễ chịu hơn.” Cố Lẫm Xuyên cũng uống liền hai cốc, giọng được nhuận qua, từ tính hơn hẳn, hoàn toàn khác giọng khàn khàn vừa rồi.

Trong phòng vốn đã ấm, nhiệt độ có hơi cao nhưng Cố Lẫm Xuyên nghĩ đến thân thể của Ôn Nghiên nên cũng không dám bật điều hòa.

“Vậy anh ôm em đi.”

“Được.” Cố Lẫm Xuyên liền đi qua ôm cậu.

Sau khi tắm xong, tóc tất nhiên cũng do anh lau và sấy cho Ôn Nghiên.

Trong lúc ấy, Ôn Nghiên ngại ngùng nên còn cắn anh một cái. Cố Lẫm Xuyên dở khóc dở cười, nói cậu chẳng biết nói lý, thế là lại bị cắn thêm một cái nữa.

Cố Lẫm Xuyên: “…”

Cuối cùng, cực kỳ vất vả mới sấy xong mái tóc rối tung đó.

Ôn Nghiên gần như vừa đặt đầu xuống gối liền chẳng buồn động đậy nữa. Cố Lẫm Xuyên ôm cậu, đắp chăn cẩn thận rồi hôn nhẹ lên trán.

“Cố Lẫm Xuyên…” Ôn Nghiên giống như thường ngày, lăn một vòng chui vào lòng ngực anh, tận hưởng hơi thở và hơi ấm quen thuộc, khẽ thì thầm: “Hôm nay anh đối xử với em dịu dàng quá.”

“Thế bình thường anh không dịu dàng với em sao?” Cố Lẫm Xuyên cúi hôn lên gương mặt cậu, trong lòng ngập tràn thỏa mãn.

Ôn Nghiên khẽ “ừm” một tiếng, “Nhưng mà hôm nay đặc biệt dịu dàng… cả lúc nói chuyện lẫn khi làm việc.”

“Ừ, vậy em có thích không?”

“Thích.”

Mặt Ôn Nghiên đỏ bừng, nóng đến mức như sắp bốc khói.

“Ngoan yêu à.” Cố Lẫm Xuyên nghiêng người, vòng tay siết lấy eo cậu, dỗ nhẹ:

“Ngủ đi.”

“Anh không cùng…”

“Ngủ ngon.” Cố Lẫm Xuyên chặn môi cậu lại.

Ôn Nghiên hừ khẽ một tiếng, rồi mãn nguyện cuộn mình trong lòng ngực anh mà chìm vào giấc ngủ.
 

Bình Luận (0)
Comment