Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn

Chương 60

Ngày đính hôn được chọn vào một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày có ý nghĩa như Lễ Tình Nhân.

Sau khi chọn xong, Ôn Nghiên lại hơi không chắc, hỏi Cố Lẫm Xuyên có phải như vậy sẽ quá gấp hay không. Cố Lẫm Xuyên nói sẽ không, anh hận không thể định ngay trong hôm nay.

Anh còn muốn bù cho Ôn Nghiên một ngày sinh nhật.

Bởi vì sinh nhật thật sự của Ôn Nghiên là vào Tết Đoan Ngọ hằng năm, chứ không phải ngày 23 tháng mười như nguyên chủ.

Ôn Nghiên từ chối, nói năm nay đã qua rồi, bây giờ cậu phải tranh thủ thời gian để học.

Cố Lẫm Xuyên nghĩ đến chuyện sang năm cậu phải thi đại học, cũng biết đây mới là việc quan trọng nhất với Ôn Nghiên nên đành bất đắc dĩ đồng ý.

Nhưng quà thì vẫn không thể thiếu.

Ôn Nghiên nói mình không cần gì, ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp, điều duy nhất mong muốn chính là được ăn nhiều hơn một chút những bữa cơm bổ dưỡng bên ngoài và Cố Lẫm Xuyên đừng ba ngày hai bữa lại quấn lấy cậu.

“Anh không có.” Cố Lẫm Xuyên đồng ý điều trước, nhưng nghiêm mặt phủ nhận điều sau.

Ôn Nghiên “a” một tiếng, mặt đầy vẻ “anh nói gì em nghe cả”, rồi lại nhìn anh: “Hai tháng tới anh đừng có chạm vào em, em còn phải thi thử.”

“Phải biết cân bằng giữa học và nghỉ ngơi.” Cố Lẫm Xuyên cau mày đáp lại.

Hai tháng… chẳng phải muốn lấy mạng anh sao.

“Em biết.” Ôn Nghiên nói.

“Cho nên em định mỗi ngày tan học sẽ đến nhà kính trồng hoa nửa tiếng.”

Ngắm cây xanh hoa lá một chút, tẩy rửa tinh thần, sau đó học tập sẽ hiệu quả gấp bội.

Ôn Nghiên rất hài lòng với quyết định này.

Nhưng khổ cho Cố Lẫm Xuyên, một người đàn ông mới được nếm mùi, lại thêm ánh mắt nhìn Ôn Nghiên ngày nào cũng như sói như hổ.

Buổi tối, anh dịu giọng thương lượng nói hai tháng thì lâu quá, vậy một tuần hai lần thôi được không.

Ôn Nghiên điên đảo lắc đầu: “Phải có tiết chế.”

“Còn chưa đủ tiết chế?” Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, anh từng tra trên mạng rồi, đây tính là tần suất bình thường.

Mỗi tuần hai lần mà thôi.

Ôn Nghiên đỏ mặt, lớn tiếng lên án:

“Nhưng mỗi lần anh đều… đều nhiều lắm!”

Cố Lẫm Xuyên: “…”

“Em phải nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi lại được.”

Cố Lẫm Xuyên: “…”

“Hơn nữa anh còn dai dẳng nữa.” Ôn Nghiên bổ sung, giọng đầy ấm ức.

Cậu cảm thấy với mức độ này, kể cả sau 30 tuổi Cố Lẫm Xuyên cũng không giảm sút gì, chỉ sợ nhu cầu ngày càng nhiều, mười năm tới chắc cậu phải tiếp viện anh mãi.

Rõ ràng người trẻ là Ôn Nghiên mới đúng.

Trước đó Cố Lẫm Xuyên còn từng nói với cậu, ở tuổi này nhu cầu sinh lý mạnh mẽ là bình thường nên không cần phải sợ.

Ôn Nghiên bây giờ đúng là không sợ nhu cầu của bản thân nữa, có thể thoải mái đối mặt, nhưng lại hơi sợ Cố Lẫm Xuyên.

Cậu thấy anh mỗi lần như muốn ăn sống nuốt tươi cậu vậy.

Lần trước, cậu không muốn nữa, thế mà vẫn bị Cố Lẫm Xuyên kéo mắt cá chân rồi giữ eo lôi về.

Cố Lẫm Xuyên cũng dường như nhận ra mình hơi quá, sắc mặt có chút vi diệu nhưng vẫn rụt rè nói: “Sau này anh sẽ chú ý.”

Anh nhiều lần cam đoan sẽ không quá đáng nữa, Ôn Nghiên mới miễn cưỡng đồng ý, giơ một ngón tay, nói mỗi lần chỉ cho một hiệp.

Cố Lẫm Xuyên thề son sắt đồng ý.

Vậy mà mấy ngày sau, trở mặt như lật sách.

Không chỉ thất hứa, còn thích để lại dấu vết.

Ôn Nghiên không hiểu sao Cố Lẫm Xuyên lại thích để lại dấu trên người cậu như vậy, hại cậu đến trường phải mặc áo len cổ cao che đi.

May mà đang mùa đông, nếu là mùa hè thì biết giấu làm sao?

Ôn Nghiên lo lắng, nghiêm lệnh cấm anh tuyệt đối không được để dấu trên cổ nhất là sau gáy, nếu bị người khác thấy thì không biết giấu mặt vào đâu.

Cố Lẫm Xuyên chạm vào dấu vết trên vai mình qua lớp áo sơmi, rồi thản nhiên nói với Ôn Nghiên rằng còn lâu mới đến mùa hè.

“Anh mà không kiềm chế được thì sau này em về phòng em ở.” Ôn Nghiên không hề nể tình.

Lời uy h**p này quá nghiêm trọng, như sắp bay lên một cấp độ khác. Cố Lẫm Xuyên mím môi không nói rồi chỉ đành miễn cưỡng kiềm lại.

Nhưng chưa đầy một tháng, vào một tối chủ nhật, Ôn Nghiên ôm gối nhỏ về phòng mình mắt rưng rưng muốn ở riêng.

Nguyên nhân là tuần trước, vì lo lắng thi thử nên cậu chán ăn lại sốt nhẹ, mọc răng khôn. Cố Lẫm Xuyên thương cậu nên nhịn.

Tuần này cậu khỏe rồi, anh lại không kiềm chế nổi, làm có hơi mạnh tay khiến Ôn Nghiên tức giận, tỉnh dậy liền đá anh ra rồi chạy mất, bóng lưng giận dữ vô cùng.

Cố Lẫm Xuyên đứng trước cửa phòng Ôn Nghiên, cánh cửa khép hờ nhưng không dám gõ, cũng không dám bước vào.

Anh chỉ có thể đứng ngoài gọi: “Ngoan nào.”

“Xin lỗi, anh biết sai rồi.”

Vài giây sau, từ bên trong vang ra một giọng khàn khàn: “Anh sai chỗ nào?”

Cố Lẫm Xuyên lập tức đứng thẳng, hắng giọng như sẵn sàng nghênh chiến: “Không nên cố tình không nghe em, để em phải nói rõ ràng.”

“Không nên… đánh mông em.”

“……”

Trong nhà lặng đi hai giây, bỗng nhiên một cái gối bay từ trong phòng ra, đập thẳng lên cửa, kẹt đúng chỗ khiến cánh cửa không nhúc nhích được nữa.

Cố Lẫm Xuyên: “…”

Anh còn chưa kịp mở miệng thì thang máy đúng lúc vang lên.

Chú Chu cũng không ngờ lại trông thấy cảnh tượng này, đứng ở cửa thang máy không dám bước tới chỉ gọi:

“Tiên sinh, Yến tiên sinh tới nói có việc tìm ngài.”

Cố Lẫm Xuyên lạnh mặt bỏ xuống một câu: “Bảo hắn chờ.”

“Không chờ được.” Giọng nói Yến Minh Tầm vang lên từ cầu thang, hắn thong dong đi lên, liếc mắt một cái đã thấy Cố Lẫm Xuyên bị chặn ngoài cửa.

“Đường đường là Cố tổng mà cũng có hôm nay.” Hắn nắm được cơ hội liền châm chọc một câu.

Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên lạnh băng nhìn hắn.

Yến Minh Tầm bước lại gần, nhướng mày, tầm mắt rơi ngay vào dấu răng đỏ chót trên cổ Cố Lẫm Xuyên, hai dấu, còn cắn rất mạnh.

“Cũng kịch liệt lắm.”

Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Yến Minh Tầm tặc lưỡi liên tục:

“Trước đó tôi còn khuyên anh là già rồi thì tiết chế một chút, kết quả anh bảo tôi cút. Giờ thì hay rồi, cửa cũng không vào nổi, không phải đáng đời sao?”

Cố Lẫm Xuyên môi mím chặt, sắc mặt cứng đờ nhìn hắn.

“Đừng nhìn tôi như vậy, chuyện này tôi so với anh có kinh nghiệm.” Hôm nay tâm tình Yến Minh Tầm cực tốt, chẳng bực dọc như thường ngày, còn kiên nhẫn hạ giọng nói:

“Không phải lần nào người ta nói ‘không cần’ cũng là thật sự từ chối, nhiều khi miệng một đằng lòng một nẻo, anh tốt nhất phải phân rõ chứ.”

Một kẻ sắp ba mươi còn thô lỗ như đám trai trẻ, thật chẳng ra làm sao.

Hắn liếc mắt, giọng có chút khinh bỉ.

Cố Lẫm Xuyên hít một hơi sâu, giơ tay định gõ cửa.

“Khoan.” Yến Minh Tầm lập tức chặn lại, giọng hạ thấp, gần như thì thầm:

“Nổi nóng rồi mà anh càng gõ thì cậu ấy càng bực. Với lại, anh đi dỗ người mà tay không thế này sao?”

Cố Lẫm Xuyên cụp mắt nhìn bàn tay trống không của mình.

“Phải có chút đồ chứ, như đồ ăn, đồ uống, quà nhỏ, điện thoại, nhẫn, vòng cổ, đồng hồ, túi xách…” Yến Minh Tầm nêu hàng loạt ví dụ, nhìn thấy sắc mặt Cố Lẫm Xuyên càng ngày càng tối liền bật cười:

“Không lẽ Cố tổng lại là loại trong nhà chẳng có chuẩn bị gì sẵn sao?”

Cố Lẫm Xuyên: “…”

Khóe môi anh mím chặt, giữa mày nhăn thành ba vạch coi như ngầm thừa nhận.

“Đáng đời.” Yến Minh Tầm hừ một tiếng, rồi gợi ý: “Hay là chuyển khoản thử xem?”

Cố Lẫm Xuyên im lặng một lúc, mới nói:

“Tiền… ở chỗ em ấy giữ.”

Ý tứ chính là tài chính trong nhà đều ở tay Ôn Nghiên, anh không thể tự tiện động tới.

Yến Minh Tầm: “Chậc chậc chậc.”

Hắn như lần đầu nhìn thấy một Cố Lẫm Xuyên khác, đảo mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi cuối cùng còn giơ ngón cái.

Có thể vì người ta mà làm tới mức chẳng còn tí quyền uy hay địa vị gì trong nhà, coi như nịnh bợ thành công rồi.

“Để ta.” Yến Minh Tầm ra dáng bất đắc dĩ, gõ cửa hai cái: “Ôn Nghiên, tôi là Yến Minh Tầm.”

Nếu có thể, hắn chẳng thèm nhúng tay vào chuyện nhà người ta, góp ý chút coi như hết lòng. Nhưng ai bảo Cố Lẫm Xuyên bất tài thế này.

Đúng là tiểu bạch cũng còn khá hơn.

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt, rồi tiếng bước chân đến gần.

Yến Minh Tầm nhún vai, xoay người bỏ đi. Nước cờ đầu hắn đã đi, tận tình tận nghĩa, còn lại thì để Cố Lẫm Xuyên tự lo.

Không bao lâu sau thì cửa mở, Ôn Nghiên ló đầu ra. Cậu quấn kín từ trên xuống dưới, chỉ chừa mỗi cái đầu, đôi mắt còn đỏ hoe.

Cố Lẫm Xuyên tim giật mạnh, đầy mặt áy náy: “Ngoan…”

“Câm miệng.” Ôn Nghiên trừng anh, giọng còn nghèn nghẹn, đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoài cửa chỉ có mình Cố Lẫm Xuyên thì lập tức hiểu chuyện gì.

Cậu liền định đóng cửa.

Nhưng Cố Lẫm Xuyên nhanh hơn, đưa tay chặn cửa chen vào.

Ôn Nghiên: “…”

Anh dứt khoát bế bổng cậu lên, còn là kiểu bế thẳng thớm như ôm trẻ con khiến Ôn Nghiên tức đến duỗi thẳng chân:

“Thả em xuống!”

“Anh sai rồi.” Cố Lẫm Xuyên đặt cậu lên giường, cúi mặt, giọng thành khẩn:

“Anh sai rồi ngoan yêu ơi.”

Ôn Nghiên không nói, cũng không nhúc nhích, mí mắt cay xè.

Bàn tay Cố Lẫm Xuyên chạm vào khóe mắt cậu, khẽ lau, ánh mắt đầy tự trách:

“Xin lỗi.”

Ôn Nghiên nghẹn ngào, bất ngờ cắn mạnh vào tay anh, nước mắt trào ra, vừa khóc vừa gào:

“Anh tại sao lại đánh mông em? Trước giờ chưa từng ai đánh en như vậy, chưa từng có ai đối xử với em như thế hu hu…”

“Đừng khóc, anh biết sai rồi, sau này sẽ không nữa.” Anh ôm cậu vào lòng, dỗ dành: “Không bao giờ.”

Chuyện khi nãy chỉ là một chút lực bất giác, nhưng phản ứng của Ôn Nghiên quá mạnh, thật sự không thích.

Cố Lẫm Xuyên hiểu rõ mình sai nên quyết không tái phạm.

Cậu khóc rất đáng thương, nước mắt nước mũi dính đầy lên người anh, vừa nức nở vừa mắng, nói thế nào cũng được, chỉ không cho phép anh đánh mông nữa.

Không phải đau mà là trong lòng cực kỳ khó chịu, cậu không thích bị đối xử như vậy.

Mỗi người đều có những điểm mẫn cảm hoặc cấm kỵ riêng, giữa hai người vẫn còn quá ít kinh nghiệm, về sau chắc chắn sẽ còn nhiều điều phải học.

Cố Lẫm Xuyên hiểu rõ, quả quyết mở miệng: “Để em đánh lại anh.”

Ôn Nghiên ngẩn người, tiếng khóc bỗng dừng, ngẩng đầu nghi hoặc:

“Anh nói gì?”

“Để em đánh lại.” Giọng anh vô cùng nghiêm túc.

Ôn Nghiên nhìn thấy anh thật sự không đùa, mũi vẫn còn sụt sịt, trong đầu thử tưởng tượng cảnh đó liền nuốt nước bọt hỏi:

“… Thật sự được à?”

Cố Lẫm Xuyên gật đầu, thần sắc hơi quái dị, cằm căng chặt, giọng khó khăn:

“Được.”

Cậu nhìn chằm chằm anh, khóe môi lúc cong lúc ép, vài lần nhịn cười không được, cuối cùng “phụt” một tiếng bật cười.

“…” Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mình trước mặt cậu chẳng còn chút thể diện nào.

Ôn Nghiên cười ngã xuống giường, ôm bụng xua tay:

“Không được, em hết giận rồi, anh làm em cười chết mất ha ha…”

Chỉ cần nhìn biểu cảm ban nãy của Cố Lẫm Xuyên, cậu đã không nhịn nổi.

Anh bực mình, cúi xuống hôn mạnh lên môi cậu, còn cắn một cái trừng phạt.

Ôn Nghiên không giận, chỉ cười khúc khích nói: “Anh không được nói mà không giữ lời, mau quay lưng đi.”

Cố Lẫm Xuyên đứng yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

Ôn Nghiên thúc giục: “Nhanh lên.”

Anh im lặng một lát rồi xoay người đưa lưng về phía cậu, cả người căng cứng, đứng thẳng như cây cột.

Ôn Nghiên suýt bật cười nhưng cố nén, chống tay xuống giường, nhấc chân, đá nhẹ một cái vào mông anh.

“Oa!” Cậu kinh ngạc.

Không ngờ đấy, một người lạnh lùng cứng rắn như anh mà mông lại mềm như vậy.

Cố Lẫm Xuyên: “…”

“Tha cho anh.” Ôn Nghiên đếm ngón tay, dặn: “Nhưng lần sau không được quá đáng nữa.”

“Ừ.” Anh gật đầu: “Không có lần sau.”

Sắc mặt anh như thường, như thể người bị đá không phải mình nhưng nhìn kỹ vẫn thấy một chút cứng nhắc, mất tự nhiên.

Dù sao Cố đại tổng tài ba mươi năm nay, trừ khi còn bé bị bà nội đánh thì đây là lần đầu tiên trong đời bị đá mông.

Vậy mà lần này, vì dỗ cậu nên anh đã cam tâm tình nguyện hiến ra.

Ôn Nghiên hết giận, trong lòng còn thấy buồn cười. Dù sao thì, cậu vừa đá chính là mông của Cố Lẫm Xuyên!

Cậu hít mũi, mặt hơi đỏ, chủ động nắm tay anh, cười hỏi:

“Chúng ta xuống dưới nhé, Yến Minh Tầm có ở dưới không?”

Anh gật đầu, hơi nhíu mày:

“Chắc còn.”

Vừa nãy lo dỗ người, ai còn nhớ hắn.

Yến Minh Tầm một mình ngồi trong phòng khách, trước mặt là mâm hoa quả, bánh ngọt, trà nóng do chú Chu chuẩn bị.

Lễ nghi tiếp khách thì có đủ, nhưng hai vị chủ nhân cần ra mặt thì lại chẳng thấy đâu.

Hắn cảm giác mình bị quên mất.

Nhưng hôm nay tâm trạng tốt nên hắn chẳng thèm để ý, thảnh thơi ngồi bắt chéo chân, bận rộn gửi tin nhắn. Ngón tay bay nhanh, lúc thì cười lúc thì nhíu mày.

Mọi người vẫn nghĩ hắn không thích nhắn tin, hồi âm cũng tuỳ hứng, gặp việc thì gọi điện luôn. Đúng là thế, nhưng còn tuỳ người.

Lúc này hắn đang nhắn cho ai đó, tốc độ nhanh đến mức như muốn làm phiền người ta.

Chờ đến khi Cố Lẫm Xuyên và Ôn Nghiên cùng xuống, hắn mới gửi xong tin cuối cùng, ánh mắt đầy thâm ý quét qua hai người.

Nhìn dáng vẻ kia thì chắc là dỗ được rồi.

Hắn ngẩng cằm ra hiệu với Cố Lẫm Xuyên, trong mắt ẩn ý:

“Dỗ lâu vậy mà cũng chẳng giỏi lắm nhỉ.”

Cố Lẫm Xuyên liếc hắn một cái, lạnh lùng mở miệng: “Có việc thì nói mau.”

Ý là: Nói xong thì cút đi.

Bình Luận (0)
Comment