Ôn Nghiên hôm nay không hề uống rượu, đầu óc tỉnh táo, nhưng cảm giác lại choáng váng mơ hồ.
Nguyên nhân có lẽ hơi phức tạp, có thể vì cậu bị chấn động khi Cố Lẫm Xuyên đột ngột đứng dậy ngay trước mặt, cũng có thể vì cậu bị người kia bế thẳng lên giường, sau đó là thân hình cao lớn rắn chắc áp xuống, cùng cậu rơi vào vòng tay mềm mại trong chăn, nụ hôn phủ kín trời đất ập đến dồn dập.
Rất rõ ràng, điều sau càng làm cậu xao động hơn.
Ôn Nghiên không sao chống lại được nụ hôn của Cố Lẫm Xuyên, từng chút từng chút, khi sâu khi nhẹ, mũi và môi răng tràn ngập hơi thở mạnh mẽ quen thuộc của cậu khiến đầu óc anh căng lên choáng váng.
“Cố Lẫm Xuyên…”
Ôn Nghiên thở gấp, nhân lúc môi vừa thoát ra được một khe hở, đôi mắt run run, hàng mi khẽ rung, giọng ngắt quãng: “Anh trước đây… có phải giả… ưm! Ưm…”
Môi lại bị chặn chặt.
Lần này, so với trước, nụ hôn càng sâu nặng mà vẫn dịu dàng.
Đôi môi vốn đã đỏ mọng càng bị m*t đến tê dại, vị ngọt mềm lan ra, Ôn Nghiên thở dồn dập mà dần thích ứng, khóe môi còn kéo theo sợi bạc óng ánh.
Tiếng m** l*** d** d** vang vọng trong căn phòng yên tĩnh thật lâu mới miễn cưỡng dừng lại, để lại không khí ngập tràn hơi thở hỗn loạn.
“Ngoan yêu ơi.” Cố Lẫm Xuyên hôn khẽ lên mắt anh, hai tay chống xuống bên tai, hơi thở dồn dập: “Em chắc chắn tối nay muốn cùng anh đi tiếp chứ?”
Ôn Nghiên nước mắt lấp lánh, nằm dưới thân anh, đôi mi dài ướt át, cánh môi khẽ hé, từ kẽ răng thấp thoáng đầu lưỡi mềm hồng, lồng ngực phập phồng khẽ phát ra tiếng nức nở.
Vừa đáng yêu, lại vừa khiến đáng thương.
Cố Lẫm Xuyên cúi xuống chậm rãi hôn lên môi cậu, tiếng thở nặng nề xen trong nụ hôn, giọng khàn khàn: “Sao không nói gì vậy, hửm?”
“Anh… anh…” Ôn Nghiên lại không sao nói nổi thành câu, chỉ biết th* d*c, hai tay bấu chặt lấy cổ áo Cố Lẫm Xuyên, nắm đến mức gần như muốn xé tung cúc áo.
Cố Lẫm Xuyên cúi mắt nhìn theo đôi tay run rẩy ấy, chóp mũi dán sát chóp mũi, hơi thở hai người quấn lấy nhau.
Có lẽ không khí trong phòng ngủ quá nóng nên Ôn Nghiên hoàn toàn quên mất mình vừa muốn nói gì, đầu óc như bị hun đến choáng váng.
Theo bản năng, anh ôm lấy cổ Cố Lẫm Xuyên, dán sát vào cậu, khuôn mặt đỏ bừng, nóng hổi mà vẫn muốn gần gũi thêm.
Cố Lẫm Xuyên nghiêng sát thêm một chút, sau đó đưa tay ôm chặt cậu rồi bất ngờ kéo người vào ngực, siết lại, hôn càng thêm sâu.
Những lúc thế này, Ôn Nghiên lại ngoan đến xót xa, bị hôn đến mức không chịu nổi cũng chỉ khe khẽ r*n r*, giọng mềm yếu gọi tên anh.
Yết hầu Cố Lẫm Xuyên lăn trượt, vừa định đi lấy đồ thì lại bị Ôn Nghiên kéo chặt áo, như cầu xin đừng đi.
Đành phải vỗ về, dỗ cậu ngoan, rồi bế thẳng người nhỏ nhắn trong ngực tiếp tục.
Ôn Nghiên rõ ràng là tỉnh táo, nhưng lại lẫn lộn mơ hồ, đầu vừa chạm gối đã vô thức quấn chặt lấy cổ Cố Lẫm Xuyên rồi kéo anh xuống hôn tiếp.
Bóng đêm bên ngoài càng lúc càng dày, phòng ngủ tối om, chỉ có ngọn đèn đầu giường hắt ánh sáng mờ nhạt.
Cố Lẫm Xuyên không ngừng dỗ dành, thường hôn khẽ bên tai, thì thầm gọi ngoan yêu ơi, đừng sợ.
Anh biết rõ Ôn Nghiên sợ nhất là đau, thân thể lại yếu ớt, thường chỉ cần va chạm nhẹ thôi đã để lại vết bầm xanh tím mấy ngày không tan.
Nhớ lần trước cậu lỡ đụng vào góc bàn gỗ trong nhà kính, liền nhăn nhó kêu mấy ngày, mỗi tối đều bắt Cố Lẫm Xuyên phải xoa thuốc mới yên.
Cho nên lúc này anh càng thêm cẩn trọng.
Nhưng Ôn Nghiên vẫn không tránh khỏi phát ra những tiếng nhỏ bé, mềm nhũn như con thỏ con bị sói tha vào ổ, vừa yếu ớt vừa khiến người thương xót.
“Ngoan yêu ơi.” Cố Lẫm Xuyên cúi xuống, khẽ hôn nơi khóe môi, ánh mắt dịu dàng, gọi tên cậu từng lần từng lần, giọng mang theo cả yêu thương lẫn nuông chiều.
-
Giữa trưa hôm sau.
Trong phòng ngủ, rèm dày nặng kéo kín, ánh nắng chói chang ngoài cửa đều bị chặn lại, không lọt nổi một tia sáng.
Ôn Nghiên mở mắt, ánh nhìn còn mờ mịt, ngỡ mình vẫn trong đêm.
Cậu chống khuỷu tay ngồi dậy rồi nhìn đồng hồ treo tường, kim đã chỉ hơn 11 giờ sáng.
Cậu ngủ quá lâu, cả người mệt rã rời, đành rút mình trở lại trong chăn, đầu óc mơ hồ như vừa uống quá nhiều rượu.
Nhớ lại tối qua, sức lực Cố Lẫm Xuyên “hung hãn” đến mức gần như làm cậu muốn “mất nửa cái mạng”.
Rõ ràng một người “tàn tật” thì sao có thể như vậy được.
Mà còn mạnh mẽ đến thế.
Ôn Nghiên cuộn mình lại như đứa trẻ, nhắm chặt mắt, toàn thân đau nhức như vừa bị ấn dìm trong mơ.
Cửa phòng khe khẽ mở.
Cố Lẫm Xuyên bưng cháo bước vào, giờ đây anh đã không cần xe lăn giả vờ nữa, đi thẳng đến bên giường và đặt bát cháo lên tủ đầu giường.
“Ngoan yêu.” Anh ngồi xổm xuống, nhìn cậu gọi khẽ.
Ôn Nghiên nghe hai chữ ấy, lập tức mở bừng mắt, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ửng giận, đuôi mắt đỏ hoe, trừng thẳng Cố Lẫm Xuyên.
Khoảnh khắc này, cậu không thể nghe nổi cách gọi thân mật đó nữa, ít nhất là trong một thời gian tới.
Một chút cũng không.
Ôn Nghiên chịu không nổi.
Chính giọng điệu dịu dàng ấy, tối qua đã khiến anh gần như nghĩ mình sắp chết.
“…Anh đừng gọi em vậy nữa.” Ôn Nghiên khàn giọng mở miệng, chính bản thân cũng giật mình, môi còn run rẩy.
Cố Lẫm Xuyên lặng im thoáng chốc, rồi đứng dậy rót nước và quay lại dịu dàng đỡ cậu uống.
Nước ấm chảy qua cổ họng, giọng nói cũng dễ thốt ra hơn, Ôn Nghiên uống xong liền nghiêng mặt tránh bàn tay anh.
Cậu hỏi: “Sao anh còn ở nhà? Không phải nói đi công tác à?”
“Để người khác đi rồi.” Cố Lẫm Xuyên mím môi, cầm lấy ly nước còn lại uống nốt rồi nói: “Anh cũng xin cho em nghỉ vài ngày, ở nhà với em.”
Anh không thể nào trong tình trạng này lại bỏ mặc cậu một mình ở nhà, như thế thì thật chẳng khác gì cầm thú.
Huống hồ tối qua… cũng chẳng còn đường lui nào.
Ôn Nghiên liếc anh một cái, hừ khẽ, nhưng trong lòng lại thấy được an ủi đôi chút.
Nếu hôm nay Cố Lẫm Xuyên thật sự đi công tác thì có lẽ buổi chiều cậu đã bỏ đi, không bao giờ muốn gặp lại nữa.
“Vậy… chân anh…” Sau tối qua, Ôn Nghiên rõ ràng đã chấp nhận sự thật, bèn hỏi tiếp điều mình vẫn thắc mắc.
“Hơn một năm trước đã hồi phục rồi, sau đó chỉ là để che mắt người ngoài.” Thẳng đến tối qua, mọi chuyện mới thật sự kết thúc.
Cố Lẫm Xuyên giải thích ngắn gọn, rồi bưng bát cháo, múc một muỗng và đưa đến bên môi thổi nhẹ, dịu dàng nói với cậu:
“Ăn một chút đi.”
Ôn Nghiên không hỏi thêm gì, chỉ nghiêng đầu tránh đi nói nhỏ: “Em còn chưa đánh răng.”
Nói xong cậu định đứng dậy đi rửa mặt, nhưng vừa mới cử động một chút thì liền dừng lại ngay, cả người chỗ nào cũng đau.
“Cố Lẫm Xuyên!” Cơn đau khiến Ôn Nghiên suýt khóc, cắn răng oán trách.
“Em không bao giờ… anh đúng là đồ khốn!”
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt, môi khẽ mím, giọng đầy tự trách: “Anh sai rồi.”
Anh nhìn cậu chăm chú, trong đầu thoáng hiện ra vài hình ảnh, cổ họng bỗng khô khốc, trầm giọng nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Nhưng “không bao giờ”? Tuyệt đối không thể.
Ôn Nghiên làm gì tin nổi, tối qua anh còn nói với cậu “lần cuối cùng, lần cuối cùng”.
Kết quả thì sao? Như thể còn vô số “lần cuối cùng” đang xếp hàng chờ, vẫy cánh nhỏ gọi cậu, vĩnh viễn chẳng bao giờ thực sự hết cả.
“Đồ lừa gạt!”
“Đồ khốn!”
“Đồ đáng ghét!”
Ôn Nghiên trừng mắt nhìn anh, càng nghĩ càng tức, giận đến mức túm gối đập thẳng vào người Cố Lẫm Xuyên, một cái chưa hả liền ném thêm cái nữa.
Cậu chưa từng nghĩ tới có ngày bốn chữ “lăn qua lộn lại” lại biến thành “bị lăn qua lộn lại”.
Cũng không ngờ Cố Lẫm Xuyên nhìn ngoài thì lạnh lùng, thật ra lại điên rồ chẳng khác nào một con sói dữ.
Ôn Nghiên tức tối xoay mặt đi, không thèm quan tâm anh nữa.
Cố Lẫm Xuyên sau khi hứng hết gối, bất chợt đưa tay lật chăn, ép cậu quay người lại.
Hành động ấy khiến Ôn Nghiên hoảng hốt, lập tức quay đầu, đôi mắt vừa giận vừa sợ, răng run run: “Cố Lẫm Xuyên, anh định làm gì!?”
Cố Lẫm Xuyên khựng lại một thoáng, giải thích: “Anh chỉ muốn xem thôi, xem xong rồi sẽ giúp ngoan yêu bôi thuốc.”
“Không cần!” Ôn Nghiên đỏ mắt, giọng nghẹn ngào, ôm chặt chăn.
“Em không muốn!”
Bôi cái gì mà bôi, thế thì về sau còn dám gặp ai nữa!
Cố Lẫm Xuyên mím môi, vẫn áy náy mà nói: nhất định phải bôi thuốc, còn hứa hẹn sẽ không có “lần sau”.
Tối qua anh chẳng biết kiêng dè, hôm nay nhìn thấy cậu đáng thương như vậy lại đau lòng không thôi, tự nhủ về sau tuyệt đối không được quá đáng thế nữa.
“Không có lần sau!” Ôn Nghiên mặc kệ đau đớn, giãy giụa dùng hết sức mà đá hai chân vào anh: “Anh biến đi! Cút đi! Em không muốn thấy anh nữa!”
“Ừ, anh sai rồi, lát nữa sẽ biến.” Cố Lẫm Xuyên miệng thì nhận lỗi, tay thì vẫn giữ chặt cậu. Trong lúc vô tình ánh mắt anh dừng lại trên người Ôn Nghiên, chợt tối sầm, càng thêm tự trách.
“Anh…” Ôn Nghiên vốn định giãy nữa, nhưng vừa chạm phải ánh mắt ấy thì lập tức nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Tim cậu nhảy dựng, hốt hoảng hít sâu một hơi, giọng run run dịu xuống: “Cố Lẫm Xuyên… anh buông em ra trước đi.”
“Em muốn đi rửa mặt, em đói rồi.” Mũi Ôn Nghiên đỏ ửng, trông đáng thương vô cùng.
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu như thế, càng thấy xót xa, trong lòng áy náy dày đặc. Anh khẽ thở dài, cúi người bế cậu từ giường vào lòng rồi nhẹ nhàng ôm đi rửa mặt.
Hình ảnh ấy gần như lặp lại cảnh tối hôm qua, chỉ là lúc đó Ôn Nghiên quá mệt, mắt nhắm tịt nên ký ức mơ hồ. Dĩ nhiên, cậu chẳng hề muốn nhớ lại.
Cố Lẫm Xuyên trải khăn sạch lên bồn rửa, để cậu ngồi vững, cẩn thận bóp kem, chải răng, súc miệng cho cậu, giống hệt đang hầu hạ tiểu tổ tông.
Ôn Nghiên cũng thoải mái mà tận hưởng.
Sau khi rửa mặt, cậu mới nhận ra mình thật sự vừa mệt vừa đói, liền ngồi trên sofa làm một hơi hết sạch cả bát cháo. Ngáp dài một cái, cậu mơ hồ nói: “Cố Lẫm Xuyên, em buồn ngủ quá, em muốn nằm một chút.”
“Được.” Anh ôm cậu về giường, đắp chăn cẩn thận, rồi kéo rèm để ánh sáng dịu xuống.
Ôn Nghiên nhìn dáng anh đi tới đi lui không cần xe lăn, trong lòng không nhịn được vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Cố Lẫm Xuyên, em muốn lấy điện thoại.” Cậu lại sai khiến.
Cố Lẫm Xuyên đi đến sofa, lục túi áo khoác lấy điện thoại đưa cho cậu.
Ôn Nghiên chẳng thèm mở máy, chỉ ngắm nhìn anh, thấy thú vị nên tiếp tục gọi: “Cố Lẫm Xuyên, em khát nước.”
Anh liếc cậu một cái, rồi lại rót nước.
Ôn Nghiên càng thấy vui, bắt đầu không ngừng sai vặt. Lúc thì muốn gối trên sofa, lúc thì khăn trong phòng tắm, cái thì bảo để lót, cái thì nói để cạnh giường.
Cố Lẫm Xuyên không hề do dự, đều chiều theo cậu, mang theo chút nhẫn nại và ý bù đắp.
Trong lòng Ôn Nghiên gần như muốn bật cười khoái chí, hưng phấn đến mức muốn bật tung, mở miệng gọi: “Cố Lẫm Xuyên, anh…”
“Ngoan yêu à.” Anh bỗng dừng lại, cúi mắt nhìn cậu: “Anh nhớ rồi, em phải bôi thuốc.”
Ôn Nghiên liền im bặt, che miệng không nói gì.
Nhưng cậu phát hiện anh không phải chỉ hù dọa, mà thật sự đứng lên định đi lấy thuốc.
Ôn Nghiên vội vàng túm tay áo anh, mặt đỏ ửng, rầu rĩ nói: “Ngày mai là khỏi rồi nên không cần bôi đâu. Giờ em mệt lắm, em muốn ngủ, anh ở đây với em được không?”
Cố Lẫm Xuyên nhìn thoáng qua đôi chân cậu dưới lớp chăn, ánh mắt khẽ lóe, khẽ cầm ngón tay cậu rồi gật đầu: “Được.”
Ôn Nghiên thở phào, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cố Lẫm Xuyên không phải người dễ thỏa hiệp như vậy.
Chỉ là nhìn chẳng ra manh mối nên Ôn Nghiên thật sự không muốn nghĩ nhiều, đành bỏ qua.
Cậu bắt đầu ngắm Cố Lẫm Xuyên.
Anh cao ráo, đứng thẳng tắp, ít nhất 1m85 và hơn cậu gần nửa cái đầu. Dáng người mạnh mẽ, đôi chân dài thẳng tắp, hoàn toàn là dáng vẻ cường tráng. Hóa ra trước kia cậu đúng là mù mới không nhận ra Cố Lẫm Xuyên căn bản chẳng phải người tàn tật.
Giờ Ôn Nghiên mới vỡ lẽ, thì ra hôm cậu say rượu quả thật không nằm mơ, anh thực sự đã ôm cậu. Thế mà cậu say đến mức không nhận ra, đúng là đáng giận.
“Cố Lẫm Xuyên.” Ôn Nghiên nhớ lại, hỏi anh: “Ngày đó khi em vừa được anh đón về, có phải anh cũng ôm em từ sân phơi vào giường không?”
Cố Lẫm Xuyên khẽ cụp mắt, nhớ lại rồi gật đầu: “Ừ.”
Ôn Nghiên lập tức bực bội: “Anh không sợ em đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện chân anh lành lặn sao?”
“…Không sao.” Anh khựng lại một chút, mới nói: “Anh không sợ.”
Ôn Nghiên thấy rõ sự do dự ấy, lập tức cười lạnh: “Anh lừa em. Em không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Ôn Nghiên vốn chẳng dễ lừa, chuyện này đã không phải một hai ngày.
“Lúc đó rốt cuộc anh nghĩ gì?” Ôn Nghiên nhịn không được lại hỏi, còn nghiêm túc đảm bảo: “Anh nói thật đi, em hứa sẽ không giận.”
Cậu cứ bám riết không buông như thế, Cố Lẫm Xuyên thật sự hết cách. Anh mím môi nhìn cậu, xác nhận lại: “Không giận thật chứ?”
“Không giận.” Ôn Nghiên gật đầu chắc nịch, suýt nữa còn giơ tay thề.
Cố Lẫm Xuyên cúi xuống hôn cậu một cái, rồi mới hờ hững mở miệng: “Nếu lúc ấy em tỉnh… thì anh đã tính chuyện nhốt em lại.”
Ôn Nghiên: “…”
Cậu trừng mắt không tin nổi: “Anh còn định giam em sao?”
Cố Lẫm Xuyên im lặng. Quả thật khi đó anh có nghĩ đến, chỉ thoáng qua thôi, nhưng bây giờ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.
Ôn Nghiên lập tức giận dỗi, quay đi coi như không quen.
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Anh thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đưa tay véo má cậu: “Không phải em bảo sẽ không giận à?”
“Lời đàn ông trên giường mà anh cũng tin sao?” Ôn Nghiên lườm anh một cái, lạnh giọng: “Cố Lẫm Xuyên, anh ngây thơ thật đấy.”
“…”
Cố Lẫm Xuyên nhìn bộ dáng giận dỗi nho nhỏ mà đáng yêu của cậu, cuối cùng không nhịn được bật cười, giọng trầm thấp khiến mặt Ôn Nghiên nóng ran.
“Cười cái gì!” Ôn Nghiên hung dữ quát.
Cố Lẫm Xuyên v**t v* mắt và gương mặt cậu, thở dài: “Đáng yêu.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nghiêm túc: “Anh yêu em.”
Người này luôn đột ngột thả ra một câu khiến người ta chẳng kịp đề phòng như thế. Ôn Nghiên đã bị hại bao nhiêu lần, vậy mà mỗi lần đều đỏ mặt tức thì.
Cậu chỉ hừ một tiếng, không đáp.
“Không mệt sao?” Cố Lẫm Xuyên luồn tay vào tóc cậu, khẽ vuốt vài cái: “Ngủ thêm một lát đi.”
Ôn Nghiên cũng thật sự mệt rồi, nắm chặt tay anh, khẽ nói: “Vậy anh đừng đi.”
Cậu cũng chẳng hiểu sao, chỉ là muốn anh ở bên cạnh nhiều hơn một chút.
“Biết rồi, đồ dính người.” Cố Lẫm Xuyên cúi xuống hôn lên mắt cậu: “Nhắm mắt lại ngủ đi.”
Ôn Nghiên lúc này mới yên tâm ngủ.
Giấc ngủ ấy không dài, nhưng cậu lại mơ một giấc mộng tưởng chừng rất dài, mà cũng là một “ác mộng” kỳ lạ như cổ tích.
Trong mộng là khu rừng rậm, có một chú nai con xinh đẹp lớn lên trong sự nuông chiều, hồn nhiên vô tư. Nai con thích chạy nhảy khắp nơi trong rừng.
Một ngày nọ, cậu gặp một con hổ lớn. Hổ chẳng mấy khi cười, suốt ngày nằm im lìm bên suối, chẳng thèm quan tâm đến ai. Những con vật khác muốn lại gần đều bị hổ xua đi.
Nai con vừa sợ vừa tò mò, ngày nào cũng nhích lại gần thêm một chút rồi cùng hổ ngồi bên bờ suối.
Ban đầu hổ không để ý, nhưng thấy nai con cứ bám mãi, cuối cùng gầm lên: “Ta là hổ còn ngươi là nai, còn dám tới gần nữa thì ta ăn ngươi luôn!”
Nai con sợ lắm, nhưng hôm sau vẫn tới, còn mang theo miếng thịt quý hiếm:
“Em cho anh ăn thịt, anh đừng ăn em được không?” Nai con mắt đỏ hoe, đáng thương hỏi.
“Không được.” Hổ cười dữ tợn, bất ngờ cắn cổ nai con, tha về ổ.
Mỗi ngày hổ đều bắt nạt nai con, c*n v** c*, để lại khắp người những vết bầm xanh tím, thậm chí còn hằn cả dấu răng.
Đúng vậy, hổ coi đó như thú vui trước bữa ăn, lấy việc hành hạ làm lạc thú.
Đáng thương thay, nai con chẳng bao giờ phản kháng, chỉ biết khóc tủi thân. Nhiều lần định trốn khỏi ổ hổ, nhưng lần nào cũng bị bắt lại và tiếp tục chịu đựng.
Đến cả khi nai con ngủ thì hổ cũng kéo chăn của nó, khiến nó lạnh run.
—— Hổ đúng là một tên khốn to đầu to óc.
…
Ôn Nghiên bị cái giấc mộng kịch bản “đầy đủ chi tiết” ấy dọa tỉnh.
Cậu cau mày, nửa tỉnh nửa mê liền thấy có người kéo chăn mình, gió lùa lạnh buốt vào người.
Ôn Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy đó là Cố Lẫm Xuyên. Trong tích tắc, cậu bừng tỉnh, hoảng hốt bật dậy:
“Anh đang làm gì đấy Cố Lẫm Xuyên! Anh còn có phải người không hả!”
Một tay Cố Lẫm Xuyên còn giữ lấy chân cậu, mặt lại tỉnh bơ, giọng thản nhiên:
“Anh đang bôi thuốc cho em.”
Anh nói xong thì giơ ngón tay còn dính thuốc mỡ xanh nhạt lên.
Ôn Nghiên: “…”
Cố Lẫm Xuyên: “…”