Còn chưa tới lúc sao?
Không cần nghe mấy lời đồn bên ngoài?
Ý của Cố Lẫm Xuyên chẳng lẽ là… anh vốn không phải kiểu tính tình lãnh đạm!?
!!!
Thật vậy sao?
Chẳng lẽ là…
Ôn Nghiên nghi ngờ nhìn kỹ Cố Lẫm Xuyên, ánh mắt từ mặt người đàn ông trượt xuống dần, cuối cùng dừng lại ở chỗ không tiện nói.
Hôm nay cả hai cùng mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, quần thun ngang hông lại có dây rút, nên vừa rồi Cố Lẫm Xuyên giúp cậu cởi ra cũng rất dễ, hay đúng hơn là mặc vào cởi ra đều vô cùng tiện lợi.
Nhưng mà có một điểm không tốt, lớp vải mỏng bên hông ôm quá sát, Cố Lẫm Xuyên lại đang ngồi nên thành ra Ôn Nghiên nhìn không rõ lắm.
“Em lại loạn nhìn cái gì vậy?” Cố Lẫm Xuyên cảnh cáo, đưa tay đẩy trán cậu.
“Bảo em đi rửa mặt mà em cứ nhìn chằm chằm anh làm gì, muốn anh bế đi chắc?”
Ôn Nghiên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt khó đoán.
Nghĩ đến trước đó mượn q**n l*t của Cố Lẫm Xuyên, nhìn kích cỡ kia thì anh hẳn là rất… to mới đúng.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại chẳng thấy phản ứng gì cả.
Khóe mắt Ôn Nghiên liếc qua, bỗng nghĩ: Vừa rồi mình còn làm đủ kiểu như thế, Cố Lẫm Xuyên vẫn không động lòng?
Nếu không phải lời đồn bên ngoài, thì không hợp lý chút nào.
Trừ phi anh…
“Anh…” Ôn Nghiên mím môi, nhìn về phía Cố Lẫm Xuyên, muốn nói rồi lại thôi.
“Anh thì sao?” Cố Lẫm Xuyên dứt khoát không thúc giục, thả lỏng dựa vào xe lăn, vừa nhéo tay Ôn Nghiên chơi vừa nói: “Nói đi. Anh nghe xem em định nói cái gì mà làm em nhìn khó mở miệng thế kia.”
Trong đầu anh vẫn còn vương vấn hình ảnh Ôn Nghiên vừa ngẩng cổ mỏng manh dụ dỗ, cảm giác còn sót lại nơi đầu ngón tay cũng ấm áp chưa tan.
Anh nhân lúc này cố hoãn một chút, áp xuống phản ứng, mặc kệ để Ôn Nghiên đánh giá thế nào.
Dù sao công việc ở công ty sắp xử lý xong, anh không định giống như trước cứ giấu giấu diếm diếm nữa.
“Anh có phải… đối với em…” Ôn Nghiên mở miệng, khó khăn đọc từng chữ.
“Không có hứng thú không?”
Tay Cố Lẫm Xuyên lập tức dừng lại: “Cái gì?”
“Em nói cái gì?” Anh như không nghe rõ, nâng giọng hỏi lại một lần.
Ôn Nghiên bị giọng điệu này làm cho chột dạ, ánh mắt lảng tránh, lí nhí nói: “Bằng không vừa rồi anh đối với…”
Âm lượng nhỏ dần, cuối cùng cậu bị ánh mắt đối diện làm sợ nên không dám nói tiếp.
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu. Trên gương mặt vốn luôn nhạt nhẽo lãnh đạm, lần đầu tiên hiện ra biểu cảm vừa xuất sắc vừa khó tin, còn xen lẫn khiếp sợ.
Đường đường Cố tổng tài, gần đây chẳng khác nào từ đoá hoa lạnh lùng biến thành ninja rùa nhẫn nhịn, vậy mà Ôn Nghiên lại hỏi anh một câu như thế.
Không có hứng thú?
“Em nói anh đối với em không có hứng thú?” Cố Lẫm Xuyên trầm giọng, không nhiều lời, trực tiếp nắm tay Ôn Nghiên đặt lên ngực mình, cho cậu chạm từ cơ bụng rắn chắc sang hai bên rồi cuối cùng đi xuống thêm một chút.
Có những chuyện chỉ nói thôi thì vô ích, anh dùng sự thật để chứng minh, mình hứng thú đến mức nào.
Trong lòng Cố Lẫm Xuyên còn dồn nén cơn tức giận, như đống củi khô chỉ chờ mồi lửa, “bùm bùm” mà cháy bùng lên.
Đầu ngón tay Ôn Nghiên bị dẫn dắt mà khẽ run, cậu hít mạnh một hơi, miệng há thành hình tròn, đồng tử mở to: “Anh…!”
Cho dù trong lòng vừa rồi đã mơ hồ đoán ra, nhưng khi tận mắt thấy và tự mình cảm nhận, cậu vẫn vô cùng hoảng hốt.
Cố Lẫm Xuyên, anh thật sự… thật sự là như vậy sao.
Trải nghiệm này đối với Ôn Nghiên quá xa lạ, mặt cậu chậm rãi đỏ bừng, vội muốn rút tay lại, đầu ngón tay kháng cự cong lên.
Cố Lẫm Xuyên lại ép xuống, không cho cậu rút về, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng, trầm giọng: “Lặp lại lần nữa, em vừa nói cái gì?”
Môi Ôn Nghiên run run, lúc này nào dám nhắc lại nữa.
Cậu khóc không ra nước mắt, nghẹn nửa ngày mới tìm lại được giọng: “… Em không nói.”
“Em sai rồi em sai rồi, anh buông ra đi.”
Cố Lẫm Xuyên không hề dao động, dường như nhất định muốn để Ôn Nghiên cảm nhận rõ ràng từng mạch máu đang căng phồng, từng nhịp đập dồn dập.
“Cố Lẫm Xuyên…” Ôn Nghiên nghẹn đến nóng nảy, vành mắt đỏ lên, lắp bắp: “Em muốn ngủ.”
Chỉ một tiếng nũng nịu như vậy thôi cũng khiến ánh mắt chất chứa d*c v*ng của Cố Lẫm Xuyên ngừng lại vài giây. Cuối cùng anh miễn cưỡng buông ra, quay đầu sang một bên: “Đi tắm đi.”
Hôm nay anh không định làm gì cậu cả.
Ôn Nghiên vội vã chạy đi, đến dép lê cũng quên xỏ, ý định trốn chạy rõ ràng không cần nói.
Cậu tắm rửa lâu hơn bình thường, trong lòng hỗn loạn như bãi chiến trường, suy nghĩ dồn dập như cỏ dại mọc lan.
Dưới làn nước, Ôn Nghiên nâng tay, đầu ngón tay khẽ cuộn, nước chảy ra tản mát để lại dấu vết nhạt nhòa. Lòng bàn tay vẫn còn ấm áp hơn nước.
Dần dần, trong phòng tắm hơi nước bốc lên mịt mù, chân tay cậu từ căng cứng mới dần thả lỏng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
A, thì ra Cố Lẫm Xuyên thật sự không phải lãnh đạm!
Anh đối với cậu có hứng thú!
Hơn nữa là rất có hứng thú!
Cố tổng tài, nói được là làm được!
Mấy lời đồn bên ngoài và những hiểu lầm trước đây đều sụp đổ hết, Ôn Nghiên hít sâu một hơi.
—— Cậu nhất định phải báo tin vui này cho Thẩm Dược!
Đợi đến khi cậu tắm xong chậm rì rì bước ra, Cố Lẫm Xuyên đã không còn trong phòng.
Có lẽ anh trở về phòng nghỉ rồi, dù sao ngày mai còn phải đi công tác mà hai người ở bên nhau đến giờ mà vẫn chưa ngủ chung phòng, vừa mới dọn về thì anh lại bận rộn liên tục, thế nên cũng chẳng ai nhắc đến chuyện này.
Ôn Nghiên lặng lẽ thở phào, tắt đèn rồi chui vào chăn gửi tin nhắn cho Thẩm Dược, hưởng thụ chút thời gian tám chuyện trước khi ngủ.
Nội dung vắn tắt nhưng trọng điểm rõ ràng: Cố Lẫm Xuyên không hề lãnh đạm! Tin đồn là giả hết!
Thẩm Dược cũng bị sốc đến choáng, điện thoại vừa kết nối đã hét ầm lên một câu:
“Anh ta không phải kiểu lãnh đạm như lời đồn bên ngoài sao? Ối giồi ôi! Cái gọi là tôn nghiêm đàn ông với mấy cái điểm mấu chốt đâu hết rồi!?”
Ôn Nghiên bị tiếng hét làm đau cả tai, vội mở loa ngoài, ném điện thoại ra xa:
“Không biết, nhưng tớ đã nói rồi, anh ấy vốn chẳng để ý mấy thứ đó.”
“Được rồi được rồi, cậu là người hiểu anh ta nhất ” Thẩm Dược vừa “ừ ừ” qua loa vừa còn ngạc nhiên: “Không ngờ Cố tổng đường đường lại có thể nhịn, nhưng mà rốt cuộc cậu phát hiện bằng cách nào?”
Cậu ta lập tức xoay hướng câu chuyện.
Ôn Nghiên nghẹn một chút, lắp ba lắp bắp: “Thì… cứ thế mà phát hiện thôi.”
“Cứ thế là thế nào? Làm à?” Thẩm Dược dò hỏi.
“Ôi trời ơi nói cái gì vậy!” Ôn Nghiên bị hai chữ kia làm mặt đỏ bừng: “Còn chưa có mà!”
Thẩm Dược than thở: “Chưa có? Vậy tức là còn mong chờ lắm à?”
“Thôi đi đừng nói nữa!” Ôn Nghiên thẹn quá hóa giận.
Vừa dứt lời, cửa phòng “cạch” một tiếng bị đẩy ra, Cố Lẫm Xuyên trong tay cầm cái gì đó bước vào.
Tim Ôn Nghiên lập tức căng thẳng!
Sao… sao anh ấy lại quay lại rồi!?
“Tớ chỉ nói đùa thôi mà, thích nhau thì làm luôn ——” Giọng nói trêu chọc đầy hoang dã của Thẩm Dược vẫn còn vọng ra từ điện thoại, Ôn Nghiên hoảng hốt ấn tắt ngay, tay run đến nỗi bấm loạn.
“Thẩm Dược!” Cậu vội gọi.
“Làm luôn —— hả? Sao vậy……”
Chưa dứt câu, điện thoại đã bị Ôn Nghiên ngắt, rồi nhét dưới gối như thể là củ khoai lang bỏng.
Mặt vẫn còn đỏ, tim đập thình thịch, Ôn Nghiên thấy Cố Lẫm Xuyên bật đèn, bước lại gần, trên tay còn bưng một cái ly.
“Sao anh lại quay lại rồi, chưa ngủ à? Ngày mai còn phải đi công tác…” Ôn Nghiên ngượng ngùng hỏi, len lén liếc nét mặt của Cố Lẫm Xuyên.
Thần sắc anh vẫn bình thản, chắc là chưa nghe thấy Thẩm Dược nói gì đâu?
Cố Lẫm Xuyên đưa cái ly cho cậu, giọng nhàn nhạt: “Sợ em khó ngủ nên đưa em ly sữa bò, uống khi còn nóng đi.”
“Đây chẳng phải cái ly cà phê miu miu em mua sao, sao lại đựng sữa bò.” Ôn Nghiên lẩm bẩm, rồi hai tay nâng ly, từng ngụm uống hết.
Cố Lẫm Xuyên: “Tiện tay lấy, đều như nhau cả.”
Nói rồi anh nhận lại cái ly, ngữ khí thần thái đều rất bình thường. Có lẽ đúng là không nghe thấy gì. Ôn Nghiên nhẹ nhõm thở ra, vai cổ đang căng cứng cũng chùng xuống.
Cố Lẫm Xuyên tiện tay đặt ly lên tủ đầu giường, khi chạm vào mặt bàn vang lên một tiếng “cạch” nhỏ.
Ôn Nghiên vừa mới thả lỏng một nửa, lại nghe tiếng ấy liền cảm thấy không khí quanh mình bỗng trở nên khẩn trương lạ thường.
Sao lại có cảm giác giống như anh ấy vừa bỏ thuốc vào sữa vậy!?
Cậu nhạy bén liếc mắt nhìn, lại vô tình chạm phải đôi mắt đen u trầm của Cố Lẫm Xuyên.
“Ôn Nghiên.” Anh gọi tên cậu.
Tim Ôn Nghiên lập tức “lộp bộp” một cái.
Chỉ thấy môi mỏng của Cố Lẫm Xuyên khẽ nhếch, thong thả mở miệng:
“Sao mặt lại đỏ thế này?”
Ôn Nghiên kêu “a” một tiếng, vội đưa tay che má, ánh mắt lảng tránh:
“Chắc do buồn ngủ thôi. Anh mau về phòng ngủ đi, mai còn dậy sớm mà.”
“Đuổi anh đi?” Bàn tay Cố Lẫm Xuyên khẽ vuốt mặt cậu.
“Em trông có vẻ chột dạ.”
Ôn Nghiên: “… Không có.”
“……”
Cố Lẫm Xuyên trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ nói: “Muốn làm?”
Chỉ hai chữ, nhưng lại nặng đến lạ.
Ôn Nghiên bàng hoàng cả người.
Quả nhiên… anh ấy đã nghe thấy!
“… Không.” Ôn Nghiên ỉu xìu, che mặt lí nhí: “Thẩm Dược, em… không phải cái ý đó.”
“Anh nghe nhầm rồi.”
Ôn Nghiên xấu hổ đến mức da đầu tê rần, chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình thua thảm vì Thẩm Dược nữa.
Loại lời nói không biết xấu hổ như vậy, thế mà lại bị Cố Lẫm Xuyên tận tai nghe thấy, thật sự muốn độn thổ luôn cho rồi!!!
Cố Lẫm Xuyên kéo dài một tiếng “À”, cúi mắt nhìn cậu, thản nhiên:
“Thì ra tai anh hỏng.”
Rõ ràng giọng điệu bình thản, nhưng trong tai Ôn Nghiên lại nghe ra mùi vị âm dương quái khí rõ rệt.
“Em không có ý đó…” Ôn Nghiên cố cứng đầu mở miệng, càng nói càng loạn.
Cố Lẫm Xuyên nắm tay cậu, ánh mắt khẽ nâng: “Vậy là không muốn?”
Ôn Nghiên: “……”
Câu hỏi này, sao có thể hỏi thẳng mặt như thế được chứ!
Nói muốn cũng không ổn, mà không muốn cũng chẳng xong. Cuối cùng thì cậu chỉ còn cách chui vào lòng ngực anh, thua cuộc như mèo nhỏ, lí nhí:
“Cố Lẫm Xuyên, anh đừng hỏi nữa.”
Ôn Nghiên mềm nhũn làm nũng thế này, Cố Lẫm Xuyên cũng chẳng còn cách nào, bật cười dỗ dành:
“Được rồi, không trêu em nữa, chỉ đùa thôi.”
Thật ra anh cũng chỉ tình cờ nghe được câu nói kia, thấy tiện thì thử dò một chút, kết quả cũng không tệ.
“Em có tên gọi ở nhà không?” Cố Lẫm Xuyên cúi hôn lên mái tóc cậu, bỗng hỏi: “Người nhà hay gọi em thế nào?”
“Ừm…” Ôn Nghiên nghĩ ngợi, có chút ngượng ngùng: “Họ gọi em là Ngoan Ngoãn.”
Bởi hồi nhỏ cậu không chịu uống thuốc, nên lúc dỗ dành thì người nhà hay gọi một tiếng “Ngoan ngoãn”, rồi đủ kiểu: “Ngoan ngoãn của chúng ta ngoan nhất”, “Ngoan ngoãn của chúng ta giỏi quá”, “Ngoan ngoãn của chúng ta dũng cảm nhất”…
Từ lúc bốn năm tuổi ghi vào sổ tiêm chủng thì cậu đã được gọi như thế, gọi mãi cho đến khi lớn. Đến cả lúc Ôn Nghiên vào giai đoạn thấy xấu hổ thì mọi người vẫn gọi vậy, thành một thói quen.
“Ngoan ngoãn?” Cố Lẫm Xuyên khẽ nhấm nháp hai chữ ấy, cảm thấy thật hợp với cậu.
“Ai nha, anh đừng…” Ôn Nghiên đỏ mặt, úp mặt mạnh hơn vào lòng anh, không chịu nói nữa.
Cậu cảm thấy hai chữ này từ miệng Cố Lẫm Xuyên thốt ra hoàn toàn khác với lúc trưởng bối gọi, không giống chút nào.
Người lớn gọi thì đầy từ ái.
Còn anh gọi thì lại ngọt ngào quá mức, thậm chí còn dễ nghe đến lạ.
Như thể âm thanh ấy phải vòng qua môi lưỡi rồi mới bật ra, khàn khàn, dịu dàng, lại xen chút từ tính cưng chiều. Âm cuối còn hơi nhấc lên, nghe như trêu chọc, ngọt đến mức khiến tim ngứa ngáy.
“Sao vậy, không thích à?” Cố Lẫm Xuyên hỏi.
“Vậy anh không gọi nữa.”
“A Nghiên?”
Ôn Nghiên lại không thích cách gọi này lắm. Dù cũng rất thân mật nhưng vẫn chẳng đủ.
Bởi Thẩm Dược cũng có thể gọi như thế, thậm chí còn là người đầu tiên gọi cậu như vậy.
Cố Lẫm Xuyên khẽ mím môi, trong lòng lại dấy lên một chút chua chát.
Anh muốn có một cách gọi đặc biệt hơn, chỉ thuộc về hai người.
“Không phải…” vành tai Ôn Nghiên đã đỏ ửng, c** nh* giọng giải thích: “Không phải là không thích, chỉ là em hơi ngại.”
Đáy mắt Cố Lẫm Xuyên chợt sáng lên.
“Vậy sau này anh gọi em như thế nhé?”
“Trộm thôi.” Ôn Nghiên ngẩng đầu, khuôn mặt không biết vì buồn hay vì ngượng mà ửng hồng, chớp chớp mắt, dáng vẻ vừa thẹn vừa đáng yêu: “Anh chỉ được trộm gọi thôi.”
Cố Lẫm Xuyên bật cười, bóp nhẹ má cậu.
“Được, trộm gọi.”
Ôn Nghiên xấu hổ cong môi cười theo, bỗng nhớ ra gì đó.
“Này… mai anh không phải có chuyến bay sớm à?”
“7 rưỡi.” Cố Lẫm Xuyên vẫn tham luyến ôm cậu, vùi mặt vào vai cổ cậu, hít thật sâu như muốn ghi nhớ hương vị này.
“Giờ còn sớm, không vội.”
Ba ngày thôi mà cũng luyến tiếc.
Ôn Nghiên khẽ đáp “Ừm”, nghĩ nghĩ rồi chui khỏi ngực anh, dịch vào trong giường một chút, bàn tay nhỏ vỗ vỗ chỗ trống.
“Vậy… đêm nay anh ngủ với em nhé?”
Dạo này Cố Lẫm Xuyên cũng chẳng nghỉ ngơi tốt, dưới mắt có bóng mờ mệt mỏi khiến người nhìn mà thấy xót.
“Hả?” Anh sững ra một thoáng, rồi vui mừng mà cười: “Ừ, được.”
Anh nhanh chóng rời xe lăn, tắt đèn rồi lên giường, tự nhiên vòng tay ôm lấy cậu, hôn khẽ lên trán.
Ôn Nghiên rúc vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, ngáp ngáp rồi lẩm bẩm: “Lần này về, anh có đi gặp bác sĩ Chung xem chân không?”
Cố Lẫm Xuyên mệt thật, mơ màng đáp một tiếng “Ừ”
“Về rồi sẽ ổn thôi.”
“Ổn cái gì chứ?”
Ý thức của cậu tỉnh táo hơn anh, còn định nói thêm gì đó thì eo đã bị anh siết chặt, cằm cọ lên cổ cậu, giọng khàn mang theo buồn ngủ: “Ngủ đi, ngoan ngoãn.”
Ôn Nghiên bị giọng nói nhão mềm dính ấy làm tai cũng mềm theo, ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Chẳng bao lâu, Cố Lẫm Xuyên đã ngủ, hô hấp đều đều.
Ngược lại là Ôn Nghiên không ngủ nổi. Cậu trở mình, quay mặt về phía anh, lặng lẽ ngắm.
Người này ngay cả khi ngủ cũng nhíu mày.
Ôn Nghiên đưa tay xoa nhẹ giữa chân mày anh, sau đó chăm chú quan sát, ngón tay lướt khẽ theo đường nét gương mặt.
Khi Cố Lẫm Xuyên không mang vẻ lãnh đạm xa cách, như lúc này nhắm mắt ngủ say thì khuôn mặt lại dịu dàng đến lạ.
Cậu thấy rõ từng chút thay đổi nơi anh, từ người trầm lặng, khó nắm bắt cảm xúc, trở thành một người dịu dàng, săn sóc, tình ý chỉ dành riêng cho cậu.
Anh cho cậu quá nhiều cảm giác an toàn.
Khóe môi Ôn Nghiên vô thức cong lên, ánh mắt chậm rãi dịch từ mắt xuống sống mũi, rồi dừng lại nơi môi anh.
Đêm tối luôn khiến người ta trở nên gan dạ hơn.
Trong tai im ắng chỉ nghe tim mình đập thình thịch, càng lúc càng mạnh. Cậu l**m nhẹ môi, thật cẩn thận ghé sát qua và khẽ chạm lên môi anh.
“Thích anh.”