Bọn họ qua đêm ở trên du thuyền.
Sáng hôm sau, Ôn Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt, trong tầm mắt là đoạn cằm của Cố Lẫm Xuyên, góc cạnh rõ ràng mà quyến rũ, độ sát thương quá cao.
“Cố Lẫm Xuyên…” Cậu dụi dụi mắt, giọng khàn khàn còn mang theo sự mềm mại mới tỉnh ngủ.
Cố Lẫm Xuyên nghe thấy tiếng thì khẽ “ừm” một tiếng, có phần bất ngờ: “Sao vậy?”
Sao hôm nay lại không trốn khỏi vòng tay anh nhỉ? Giọng lại còn ngọt như vậy, nghe mà lòng ngứa ngáy.
Ôn Nghiên ngáp một cái, mơ hồ ậm ừ gì đó rồi lăn một vòng ra khỏi lòng anh, ôm lấy cái chăn con xoay người, rõ ràng là muốn ngủ thêm.
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Thì ra không phải không chạy, chỉ là chưa đến lúc.
Nhưng lần này cũng ổn, ít nhất không chạy thẳng vào nhà vệ sinh, mà còn để lại cho anh một cái mông nhỏ quay lưng về phía mình.
“Muốn ngủ thêm chút nữa à?” Cố Lẫm Xuyên vén chăn phía bên kia Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên lầm bầm một tiếng, đầu lại chui sâu vào trong chăn, chỉ còn một cái đỉnh đầu lộ ra, giọng rầu rĩ: “Đừng quậy…”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Ghét bỏ anh thành quen như thế này rồi, mà còn nói chưa có cảm giác an toàn?
Anh khẽ “chậc” một tiếng, lại đợi một lát, thấy Ôn Nghiên thật sự không có ý định dậy thì dứt khoát dậy trước, thu dọn nhanh gọn, rồi ngồi lên xe lăn.
Ôn Nghiên nghe tiếng xe lăn di chuyển và tiếng cửa phòng tắm đóng lại, mới bỗng mở to mắt.
Dù giờ đã quen với việc Cố Lẫm Xuyên ở cạnh, cậu vẫn chưa thể xem anh như người vô hình, vì sự tồn tại của anh quá rõ ràng.
Nhưng chạy mãi cũng quá mất mặt, lần nào cũng bị anh trêu chọc, Ôn Nghiên giờ đã lười tranh cãi, quyết định giả vờ ngủ luôn cho rồi.
Trong chăn, cậu cố kìm nén sự tò mò muốn ngoái lại nhìn Cố Lẫm Xuyên, đầu óc thì nghĩ ngợi miên man.
Chân Cố Lẫm Xuyên rốt cuộc là tình trạng gì? Nghe giọng và hành động đâu giống người có hạn chế gì đâu.
Trước đây, ở nhà cũ, ông nội từng nói Cố Lẫm Xuyên thật ra có thể đứng dậy, chỉ là anh không muốn thôi. Tức là chân không có vấn đề gì, chỉ là do tâm lý…
Ôn Nghiên nghĩ nghĩ, hay là tìm dịp nào đó khuyên anh đi trị liệu?
Dù gì Cố Lẫm Xuyên thích cậu, cậu nói chắc là có tác dụng chứ?
Mặc dù cậu không để ý việc anh bị khuyết tật lắm, nhưng nếu có thể tốt lên thì dĩ nhiên vẫn mong anh lành lặn hơn…
Khoan đã ——
Suy nghĩ đột ngột ngắt quãng, Ôn Nghiên trợn to mắt.
Trời ơi! Vừa rồi cậu lại nghĩ đến chuyện muốn gả cho Cố Lẫm Xuyên!
Mặt cậu như bốc hỏa, rụt đầu ra khỏi chăn, hai tay vung vẩy quạt quạt gió, chẳng có chút tác dụng nào.
Thật sự là hai ngày nay Cố Lẫm Xuyên vừa dịu dàng vừa tinh tế, chỗ nào cũng chiều chuộng cậu khiến tim cậu rung động quá mức.
Hơn nữa giờ ngay cả cái hiệp nghị kết hôn kia — thứ duy nhất cậu còn băn khoăn — Cố Lẫm Xuyên cũng đã nói là hủy rồi.
Vậy có nghĩa là… bọn họ thật sự sắp kết hôn?
Ôn Nghiên vừa nghĩ đến liền đỏ mặt, khẽ c*n m** d***.
Thật ra nếu sau này Cố Lẫm Xuyên vẫn luôn đối xử tốt với cậu như vậy, lấy anh cũng không phải không được…
Dù sao thì một người có vẻ lạnh lùng như anh, chắc cũng không đến mức làm gì cậu quá đáng.
Cậu thấy bản thân hoàn toàn có thể với anh xây dựng một mối quan hệ “tinh thần hòa hợp, tâm hồn hòa quyện”, kiểu Plato mãi mãi.
Cậu sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, khóe miệng vô thức cong lên, ngượng ngùng rúc đầu lại vào trong chăn.
Cửa phòng tắm “cạch” một tiếng mở ra, Cố Lẫm Xuyên vừa ra liền nhìn thấy bóng Ôn Nghiên vùi mặt vào chăn, vành tai vẫn đỏ bừng.
Không chỉ vậy, cậu còn đang kẹp lấy chăn g*** h** ch*n, cọ qua cọ lại… trông như là…
“Sao vậy đó?” Cố Lẫm Xuyên vòng xe lăn tới đối diện Ôn Nghiên.
Vừa nãy còn đang nghĩ tới Cố Lẫm Xuyên, giờ đột nhiên bị anh bắt gặp, Ôn Nghiên như thể bị bắt quả tang tại trận, hai tay siết chặt chăn, chậm rãi ló ra nửa khuôn mặt, da mặt trắng nõn ửng hồng hai bên má.
Đôi mắt cậu vốn đã đen sáng long lanh, giờ còn hơi ngấn nước, khiến người nhìn chỉ muốn cưng chiều.
“Không… không có gì hết.” Ôn Nghiên lúng túng hít sâu một hơi.
Cố Lẫm Xuyên liếc mắt một cái liền thấy giữa hai đùi cậu đang kẹp chăn, khóe môi hơi cong, chậm rãi hỏi: “Nghĩ gì đó à?”
Ôn Nghiên sững người.
Rồi ngay sau đó phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng.
“Cái gì cơ!” Cậu bật dậy như đạn bắn, cả người như muốn bốc khói, phản ứng quá khích: “Em không có! Sao em có thể! Em… ách, anh ——”
Giọng bắt đầu lắp bắp, mắt tròn xoe nhìn xuống, đập vào mắt là tay của Cố Lẫm Xuyên thò vào trong chăn, chỉ lộ ra cánh tay.
Áo sơ mi trắng được xắn nhẹ hai nấc, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, cảm giác cấm dục tỏa ra rõ rệt.
Ôn Nghiên thở loạn đến mức không chịu nổi, tim đập như trống.
“Còn nói là không có?” Cố Lẫm Xuyên vốn chỉ thử dò xét, không ngờ lại có được phát hiện bất ngờ.
Anh nhìn cậu với ánh mắt nửa cười nửa không, ngón tay còn hơi động một chút, như đang xác nhận cảm giác nào đó.
Dù còn cách một lớp chăn, vẫn rõ ràng đến vậy.
Mắt Cố Lẫm Xuyên sáng hẳn, nhân cơ hội thử xem mức độ chịu đựng của Ôn Nghiên.
“Em… em…” Ôn Nghiên rối loạn, toàn thân đỏ như tôm luộc, hơi thở dồn dập:
“Em không phải, cái đó là…”
Cậu ngẩng mặt lên, nghiến răng nói: “Buổi sáng thôi…”
Cố Lẫm Xuyên khẽ “ừ”, không phản bác, chỉ nghiêng đầu xuống, tỏ ra vô cùng chuyên chú nghiêm túc như thể đang vượt qua chướng ngại nào đó, tiến tới chỗ mẫn cảm nhất.
Ôn Nghiên cố đẩy tay anh ra, nhưng lại mềm nhũn không có chút sức lực, rõ ràng không chịu nổi.
Giả vờ thì giả vờ, giờ lại thành thật.
Lúc ấy Cố Lẫm Xuyên ngẩng lên nhìn phản ứng của cậu, thấy đôi mắt cậu ướt át như sắp khóc thì trong lòng đau xót.
Anh nhẹ nhàng dỗ: “Ngoan nào, anh không trêu nữa.”
Nhưng rồi anh khựng lại, vì Ôn Nghiên bất ngờ đè tay anh lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay anh.
“Ừm?” Cố Lẫm Xuyên trầm giọng, nhận ra chuyện không đơn giản.
Ôn Nghiên nhắm mắt, yết hầu khẽ chuyển động, xấu hổ mở miệng: “Anh… anh…”
Cố Lẫm Xuyên nghe vậy liền không rút tay nữa, giữ nguyên tư thế: “Anh làm sao?”
Đây là lần đầu tiên Ôn Nghiên có phản ứng như vậy, làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua. Anh muốn cậu thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình.
Ôn Nghiên sao chịu nổi kiểu tấn công này, cậu quay đầu đi tránh né, giọng run run:
“Cố Lẫm Xuyên…”
Giọng cậu thường ngày đã mềm, lúc này còn ngọt ngào đến mức khiến người khác điên đảo, như cánh hoa thấm sương sớm, chỉ cần khẽ chạm vào là tan chảy.
Trái tim Cố Lẫm Xuyên rung động, giọng trầm khàn: “Anh biết rồi, ngoan.”
Anh không ép cậu, không nỡ.
---
Điều hòa mát nhẹ vang lên tiếng kẽo kẹt khi cổ tay Cố Lẫm Xuyên xoay nhẹ, hòa lẫn trong âm thanh ám muội lặng lẽ.
Bên tai Ôn Nghiên là tiếng dỗ ngọt dịu dàng và nhẫn nại.
Cậu không ngừng run rẩy, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngả người về phía trước, mềm nhũn dựa lên vai anh, nửa híp mắt, môi hơi hé, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác hỗn loạn mơ hồ.
Có lúc, cậu siết chặt lấy vai anh, khẽ kêu lên rồi nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ anh.
Cú này hơi mạnh, khiến Cố Lẫm Xuyên đau đến rít lên một tiếng, quay đầu lại, môi vừa lúc chạm vào hàng mi khẽ run của cậu, bật cười: “Còn dám cắn anh hả, đồ vô tâm.”
Ôn Nghiên mắt đỏ hoe, lại cắn thêm một cái nữa.
—
Hai người họ ra khỏi phòng thì đã gần trưa.
Mọi người khác thấy trên cổ Cố Lẫm Xuyên có hai miếng băng dán hình chữ thập, như thể một cái không đủ để che thứ gì đó.
Nhưng thực tế thì hai dấu vết kia cũng chẳng che giấu được hoàn toàn, vẫn lộ ra viền ngoài như dấu răng vậy, kiểu che mà không kỹ, cảm giác “tình ý” rõ mồn một.
Thế nên cả đám lập tức rất ăn ý mà đưa mắt nhìn về phía Ôn Nghiên đang ngồi cạnh Cố Lẫm Xuyên.
Ối giồi ôi.
Không ngờ nha.
Nhìn thì yếu đuối mong manh như chiếc bánh bao mềm, hóa ra lại… âm thầm dữ dội như vậy?
Ôn Nghiên mặt đỏ hồng, mím chặt môi, ánh mắt thì cứ lơ lửng nhìn quanh. Cố Lẫm Xuyên định đưa tay kéo cậu một chút, cậu lại hơi lảng tránh như thể không nỡ để bị chạm vào.
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Sao tự nhiên lại ra dáng ghét bỏ anh?
Bó tay, anh đành phải đổi sang tay còn lại.
Ôn Nghiên lúc này mới lườm anh một cái, miễn cưỡng để anh nắm tay, mà cũng chỉ là để nắm hờ đầu ngón tay thôi.
Mười đầu ngón tay chạm nhau lơ lửng giữa không trung, vừa mập mờ vừa ngọt ngào.
Mọi người quan sát màn “tế phẩm” một lúc lâu, trong lòng ai nấy đều có suy đoán riêng, nhưng cũng rất ăn ý mà không nói gì cả, làm bộ bận việc khác, đồng thời thu mắt lại.
Ngay cả Thẩm Dược cũng cố gắng nghiêm túc lại, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh của hắn vẫn khiến Ôn Nghiên không dám nhìn thẳng.
Thật sự quá ngại ngùng rồi.
“Đi thôi.” Cố Lẫm Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc có phần kỳ quái này.
Hôm nay mọi người sẽ lên tàu du lịch, buổi chiều còn tham dự một lễ hội pháo hoa và âm nhạc rồi mới kết thúc chuyến đi.
Cả nhóm ăn tối trên tàu, sau đó cùng nhau trở về biệt thự.
Vừa mới về tới nơi, di động trong túi Ôn Nghiên liền bắt đầu rung bần bật, làm tê rần cả đùi.
Cố Lẫm Xuyên cũng nghe thấy, liền nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Ôn Nghiên không đáp, chỉ nhìn về phía chỗ đặt điện thoại, trên màn hình hiện rõ cái tên “Thẩm Dược”, bất lực mà thở dài một tiếng.
Quả nhiên, thứ nên tới vẫn sẽ tới.
“Không có gì đâu.” Ôn Nghiên lấy điện thoại ra, xoay lưng lại, tránh ánh mắt của Cố Lẫm Xuyên.
“Anh không được nhìn lén.”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Chung Mính Trạch vừa hay bưng cà phê đi tới, thấy cảnh này thì khẽ vỗ vai Cố Lẫm Xuyên bằng lợi thế chiều cao của mình.
Thở dài bất đắc dĩ: “Cũng tại cậu đó.”
Biết thế mà còn dám hỏi.
Cố Lẫm Xuyên vừa mới bị từ chối, lạnh lùng liếc Chung Mính Trạch một cái, nhưng lạ thay, lần này anh thực sự không nhìn lén Ôn Nghiên nữa.
Dù sao thì người nhắn tin tới cũng chỉ có vài cái tên quen thuộc đó thôi.
Ôn Nghiên mở điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn “dội bom” của Thẩm Dược.
– Tôi nghẹn chết mất! Thật sự không nhịn nổi! Xin lỗi A Nghiên, anh em đây chỉ hỏi hai câu thôi
– Cậu cắn anh ta thật à? Anh ta "ức h**p" cậu hả? Không phải anh ta thuộc kiểu lạnh lùng sao? Hai người rốt cuộc là có chuyện gì thế! Trời đất ơi!
– Đừng có ngại, nói với anh em đi, lấy lại khí thế hôm cậu đòi tôi văn bao ấy!
Cuối câu còn đính kèm một cái sticker gấu trúc đang run rẩy.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Dược đang nhìn mình, hai mắt sáng như đèn pha, còn chỉ chỉ vào điện thoại đầy ý tứ rõ ràng.
Ôn Nghiên bắt đầu cảm thấy bối rối, lén liếc quanh một vòng, thấy mọi người ai nấy đều đang làm việc của mình, ngay cả Cố Lẫm Xuyên cũng không ngó sang, lúc này mới yên tâm cúi đầu trả lời.
Cậu cố ra vẻ bình thản, gõ chữ rất nhanh.
Tuy trên mạng có vẻ gan hơn ngoài đời, nhưng kiểu chuyện riêng tư thế này, Ôn Nghiên thật sự vẫn thấy ngại. Thế là chỉ mơ hồ đáp lại vài chữ cho qua.
Kết quả Thẩm Dược – cái tên “ngốc nghếch có chọn lọc” này – lại hiểu ngay trong một nốt nhạc.
Thẩm Dược: !!!
Thẩm Dược: Ủa, chẳng lẽ anh ta chủ động với cậu trước!?
Câu này còn lịch sự đến mức dùng thành ngữ cơ.
Ôn Nghiên cố nén sự ngượng ngùng, đánh mạnh một hàng chữ: Là anh ấy chủ động!
Buổi sáng cái tình huống kia, rõ ràng chỉ cần đợi một chút là sẽ ổn, thế mà Cố Lẫm Xuyên cứ phải dùng tay, giữa chừng còn định dừng lại…
Ai lại dừng đúng cái lúc đó chứ!
Ôn Nghiên vừa xấu hổ vừa giận: Cố Lẫm Xuyên chắc chắn là cố ý, ỷ vào mình là người lạnh lùng nên mới “ức h**p” cậu!
Tuy là… tuy là cậu cũng thấy dễ chịu thật, nhưng mà… cắn anh ấy mấy phát coi như báo thù rồi! Đáng đời!
Thẩm Dược: Á há ~
Cậu ta lại như hiểu thêm điều gì nữa rồi.
– Thế còn Cố Lẫm Xuyên? Anh ta… có phải là… không được không?
Vấn đề này thì Ôn Nghiên cũng không biết rõ, sáng nay cậu không để ý quan sát kỹ phản ứng của Cố Lẫm Xuyên, mà kết thúc xong là anh ấy đã vội vào phòng vệ sinh rửa tay rồi.
Cậu chỉ cảm nhận được… hình như anh ấy rất sẵn lòng giúp cậu… hừm.
Ôn Nghiên vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, mặt lập tức nóng bừng.
Lúc đó, rõ ràng Cố Lẫm Xuyên cố tình trêu chọc cậu mà… giọng nói lúc dỗ dành lại còn dịu dàng đến thế, khiến cậu không kìm lòng được mà rơi vào mê trận.
Thẩm Dược rất quả quyết: Không biết? Không biết thì thử là biết!
Ôn Nghiên nhìn dòng chữ kia mà mắt trợn to, vô thức ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi: Thử á!?
Phản ứng này khiến Thẩm Dược lập tức nghĩ ra điều gì đó, cả hai đồng thời nhìn sang phía Hạ Thịnh – người đang đắm chìm trong thế giới P đồ – rồi cùng yên lặng thu ánh mắt lại, tiếp tục trò chuyện qua tin nhắn.
Thẩm Dược: Lần này không giống đâu, là cậu chủ động.
Ôn Nghiên khó hiểu trả lời: ?
Thẩm Dược gõ từng chữ: Dụ – dỗ – anh ta!!
Ôn Nghiên: !!!
Cậu suýt chút nữa hét lên thành tiếng.
Cố Lẫm Xuyên quay sang nhìn cậu: “Sao thế?”
“Không có gì!” Ôn Nghiên cảm thấy da đầu tê rần, ôm chặt điện thoại đột nhiên đứng bật dậy: “Em đi vệ sinh!”
Cố Lẫm Xuyên: “Bụng không thoải mái à? Để anh đi cùng…”
“Tôi tự đi! Anh không được đi theo! Không được đi!” Ôn Nghiên vội vã ngắt lời, xoay người chạy về phía nhà vệ sinh, bóng lưng vừa hốt hoảng vừa đáng ngờ.
Cố Lẫm Xuyên khẽ nhíu mày.
Chắc chắn là lại giấu anh chuyện gì rồi.
Anh quay đầu nhìn sang Thẩm Dược, người này lập tức thả điện thoại, nằm vật ra sofa nhìn trần nhà, giả vờ tám chuyện với Yến Nhất Mạn.
“Mạn Mạn, em xem cái filter này đỉnh ghê…”
Yến Nhất Mạn: “…”
Cố Lẫm Xuyên nhìn Thẩm Dược vài giây, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn xe lăn.
“Ôn Nghiên sao thế?” Chung Mính Trạch quan tâm hỏi.
Cố Lẫm Xuyên hạ mắt, thản nhiên đáp:
“Không biết.”
Có khi là lại lên kế hoạch gì mới.
Không biết lần này lại định “thử” cái gì với anh đây, Cố Lẫm Xuyên liếc nhìn cánh cửa phòng vệ sinh vừa bị khóa, đáy mắt bỗng sáng rực.
Dù là gì, với anh cũng đều là tin tốt cả.
Chỉ cần chờ là được.
Ôn Nghiên đứng trong phòng vệ sinh, tựa lưng vào cửa, bị ba chữ của Thẩm Dược làm tim đập thình thịch, cả mặt và tay đều nóng ran.
Cậu hồi hộp xoa lòng bàn tay, rồi lại mở mấy tin nhắn vừa mới nhận để đọc lại lần nữa.
Ý của Thẩm Dược là, nếu cậu không ghét, thậm chí là thích chuyện với Cố Lẫm Xuyên như thế, thì hãy… thử chủ động một lần xem sao.
Ôn Nghiên hiểu rõ ý hắn, nhưng… cậu không dám.
Cậu nào từng làm mấy chuyện như vậy bao giờ?
Rõ ràng ban sáng còn chuẩn bị tinh thần “thanh tâm quả dục” cả đời kia mà.
– Sợ gì chứ? Dù sao anh ta vốn lạnh lùng, cậu cứ xem anh ta có phản ứng không, nếu thật sự không ổn thì chạy hay né cũng được!
Thẩm Dược trả lời đầy khí thế.
Cậu ta vẫn luôn tò mò, không biết Cố Lẫm Xuyên là vì thật sự lãnh cảm hay do cơ thể có vấn đề.
Giờ thì rõ ràng Ôn Nghiên đã thích anh ta rồi, mà trên nhiều phương diện cũng không thể cứ mơ hồ mãi.
Biết đâu Cố Lẫm Xuyên có thể chữa khỏi thì sao? Không lẽ vì sợ mà cứ lảng tránh mãi?
Mọi người đều là người trưởng thành, Thẩm Dược cảm thấy rất cần thiết phải nghĩ cho hạnh phúc về sau của Ôn Nghiên.
Dù gì cũng có không ít cặp đôi từng chia tay vì những chuyện thế này! Thẩm Dược nghĩ mà thấy hơi nghiêm trọng.
Ôn Nghiên cứ thế bị Thẩm Dược mạnh tay đẩy thẳng đến bờ vực, ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy cả người như bị một luồng gió mạnh thổi qua, đầu óc quay mòng mòng.
Có lẽ vì xấu hổ mãi rồi nên cũng chẳng còn gì phải sợ nữa, cuối cùng Ôn Nghiên cắn răng, gương mặt đỏ ửng nhỏ giọng trả lời Thẩm Dược: “Được!”
Ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu:
“Nhưng mà... vẫn chưa dám...”
Ôn Nghiên ôm mặt, vừa mới lấy hết can đảm thì lập tức chùn bước, không những không dám, mà còn chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Dược đại khái cũng đoán được tình hình hiện tại của Ôn Nghiên, cẩn thận đề nghị: “Lúc đi lễ hội nhạc uống tí rượu cho can đảm?”
Rượu vào lời ra, gan cũng lớn thêm.
Đúng là một ý kiến hay, Ôn Nghiên nuốt nước miếng, âm thầm ghi nhớ.
Còn việc làm thế nào để “dẫn dắt” thì Thẩm Dược để cậu tự phát huy, bản thân thì rất đàng hoàng tuyên bố mình chưa có kinh nghiệm.
Ôn Nghiên: “…”
Tớ thì có chắc?
Đối với kiểu bạn tốt vô trách nhiệm, chỉ biết châm dầu rồi bỏ chạy như Thẩm Dược, Ôn Nghiên thật lòng chỉ muốn phỉ nhổ.
Cậu ở trong nhà vệ sinh trấn định cảm xúc một lúc lâu, rửa mặt, soi gương, chắc chắn trông mình không có gì lạ thì mới bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp ánh mắt Cố Lẫm Xuyên đang nhìn sang.
Đôi mắt ấy đen sâu và sáng, như thể chỉ cần nhìn một cái là có thể xuyên thấu người khác. Tim Ôn Nghiên run lên một nhịp, đầu ngón tay bất giác cuộn tròn lại.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên chỉ thản nhiên hỏi cậu một câu: “Không thấy khó chịu gì thật chứ?”
Như thể hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác.
Ôn Nghiên nhìn biểu cảm của anh không có gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu khe khẽ, rồi ngồi phịch xuống sofa, mệt rã rời.
Thẩm Dược ngồi đối diện còn giơ tay làm động tác “cố lên”.
Cố Lẫm Xuyên cũng thấy, nghiêng đầu nhíu mày hỏi: “Là ý gì?”
Ôn Nghiên: “... Không biết.”
Cứu mạng!
Chưa bắt đầu mà đã muốn bỏ cuộc rồi.
---
Lễ hội âm nhạc pháo hoa bắt đầu lúc sáu giờ chiều, với vài chùm pháo đầu tiên rực rỡ nổ tung trên bầu trời, lễ hội chính thức khai màn.
Địa điểm ở ngay sát bờ biển, số người còn đông hơn tưởng tượng, nhộn nhịp náo nhiệt, trai xinh gái đẹp ăn diện đủ kiểu, bất kể bao nhiêu tuổi, ai cũng mang tinh thần tuổi mười tám phơi phới.
Tháng mười một trời đã se lạnh, nhưng các cô gái vẫn diện quần short dây mảnh, mặt vẽ sọc màu rực rỡ, vừa xinh vừa cuốn hút.
Ban nhạc mở màn là một nhóm indie đang nổi, không chơi rock nặng, mà theo đuổi phong cách rock nhẹ nhàng.
Giai điệu vang vọng bên tai thật đặc biệt, không phải kiểu âm thanh ầm ĩ chói tai, nhưng lại khiến người ta vô thức bị cuốn vào, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ trong lời bài hát.
Các cặp đôi thoải mái công khai ôm hôn giữa đám đông, dũng cảm thể hiện tình yêu.
Phóng khoáng, tự do, không gò bó, chẳng sợ gì cả…
Họ sống rất tỉnh táo nhưng cũng rất cuồng nhiệt.
Không khí này rất dễ khiến người ta cảm động, vừa bước vào đã bị cuốn theo, Ôn Nghiên lập tức sôi trào máu nóng.
Dù là âm nhạc hay đám đông, đều khiến thần kinh Ôn Nghiên bị k*ch th*ch mãnh liệt.
“Cố Lẫm Xuyên! Ở đây náo nhiệt quá trời!”
Ôn Nghiên nắm tay anh, đôi mắt dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh ánh sáng vui sướng.
Cố Lẫm Xuyên khẽ ừ một tiếng.
Anh không thích không khí ồn ào kiểu này, nên chỉ đứng ngoài quan sát.
Nhưng rõ ràng Ôn Nghiên rất thích, cũng muốn hòa mình vào.
Cố Lẫm Xuyên xoa đầu cậu, dặn: “Chú ý an toàn, đừng nhận đồ người lạ đưa.”
“Vâng vâng vâng!” Ôn Nghiên gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng phấn khởi vô cùng.
Cậu chủ động ôm anh một cái rồi chạy đi.
Bàn tay Cố Lẫm Xuyên theo quán tính rơi xuống, đầu ngón tay vẫn còn vương hơi ấm.
“Yên tâm để cậu ấy đi vậy? Có người theo sát chứ?” Chung Mính Trạch không biết từ đâu lò dò xuất hiện.
Cố Lẫm Xuyên gật đầu.
Chuyến đi này, bất kể đi đâu, vệ sĩ đều luôn có mặt, kể cả trên du thuyền riêng.
Chung Mính Trạch yên tâm, liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn, rồi liếc qua băng dán ở sau gáy anh.
“Cậu với Ôn Nghiên hiện giờ thế nào rồi?” Chung Mính Trạch rất tò mò: “Cậu đã kể tình trạng của mình với cậu ấy chưa?”
Cố Lẫm Xuyên đáp: “Sắp.”
Chậm nhất là một tuần nữa, anh sẽ giải quyết sạch mấy tên sâu mọt kia rồi thành thật với Ôn Nghiên.
Có điều hiện tại thì vẫn chưa.
Chung Mính Trạch gật gật đầu, lại hỏi:
“Cậu ấy chấp nhận cậu chưa?”
Cố Lẫm Xuyên: “...”
Anh hơi nhíu mày.
Chung Mính Trạch hiểu ngay, tiếp tục gật đầu: Vẫn chưa chấp nhận.
Ừm, Ôn Nghiên vẫn chưa gật đầu với Cố Lẫm Xuyên.
Chung Mính Trạch suýt nữa bật cười.
“Thế cái này là chuyện gì?” Anh ta chỉ chỉ vào băng dán sau gáy Cố Lẫm Xuyên.
Cố Lẫm Xuyên đưa tay ấn nhẹ vào vết cắn dưới băng, nghĩ đến thần sắc buổi sáng của Ôn Nghiên, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Chung Mính Trạch thấy vậy thì cảm thán một câu: “Uầy.”
Cố Lẫm Xuyên: “Anh rảnh quá rồi đấy?”
“OK.” Chung Mính Trạch giơ tay đầu hàng.
Ai đó bênh vực người mình đến mức này, thôi không hỏi nữa.
Cố Lẫm Xuyên lại nhìn về phía đám đông, chuẩn xác tìm được người kia.
Bên kia Ôn Nghiên vẫn đang đi dạo khắp nơi, bên cạnh là Thẩm Dược. Hạ Thịnh chẳng biết chạy đâu để chụp ảnh, lúc nào cũng mất hút.
Yến Nhất Mạn cũng đi cùng Thẩm Dược, trông cô rất điềm đạm nhẹ nhàng, ai ngờ lại không thấy khó chịu gì với khung cảnh hỗn loạn này, thậm chí còn có vẻ thích thú.
Âm nhạc đâu có phân sang hèn, cô có thể kéo cello thì cũng có thể tận hưởng nhạc rock sôi động.
“A a a a! Đẹp quá a a a!” Thẩm Dược chen vào giữa đám đông như một con husky sổng xích.
Chưa đến hai phút sau đã đội cái vòng lụa đầy màu sắc quay lại bên Yến Nhất Mạn.
Cậu ta đưa cho vị hôn thê một cây que đèn, phía trên buộc một quả bóng bay trái tim thật to, bên cạnh còn quấn cả dây đèn hình ngôi sao, lấp lánh lòe loẹt. Loại này trẻ con mới hay đòi mua, nhưng lại rất nổi bật.
Thẩm Dược cực kỳ cẩn thận buộc dây bóng bay vào ngón áp út của Yến Nhất Mạn, thì thầm: “Em giơ tay cao chút, để anh còn dễ thấy em.”
Yến Nhất Mạn rũ mắt, ngón tay nhẹ động, khẽ “ừm” một tiếng.
Thẩm Dược gãi gãi đầu, cười ngây ngô đứng bên cạnh.
Ôn Nghiên nhìn thấy liền chen ngang phá bầu không khí, chọc Thẩm Dược: “Từ đâu ra cái đó vậy?”
“Bên kia!” Thẩm Dược chỉ sang một góc.
Nơi đó có một cô gái mặc váy dài đang bán bóng bay, mỗi màu chỉ có một quả, giờ thì sắp hết sạch.
Thẩm Dược thúc giục: “Mau đi mua đi!”
Ôn Nghiên “Oa” lên một tiếng, chạy vội qua, vừa chạy vừa gọi: “Chị ơi! Em muốn quả màu hồng nhạt kia!”
Cô gái bán bóng bay nghe tiếng gọi ngọt như đường trong đám người thì cười khanh khách.
Đến khi thấy Ôn Nghiên chạy lại, tim cô như muốn tan chảy.
Sao lại có bạn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu thế này! Dễ thương muốn xỉu!
Cô vui vẻ đến mức suýt đưa không cho luôn, nhưng Ôn Nghiên đỏ mặt lắc đầu:
“Không được không được.”
Cuối cùng vẫn là cậu trả tiền, chủ yếu là vì nếu không lấy tiền thì trông bạn nhỏ này sắp ngượng đến đỏ cả tai mất.
“Đưa cho bạn gái à?” Cô gái tò mò khi thấy Ôn Nghiên giấu bóng bay ra sau lưng.
Ôn Nghiên cười cười, sờ mặt, nhỏ giọng đáp: “Không phải.”
Cô hơi bất ngờ, nhưng nhìn vẻ thẹn thùng của cậu thì đoán chắc là muốn tặng cho người mình thích thầm.
Tình cảm đơn thuần, sạch sẽ như thế... ai mà may mắn được nhận đây?
Cô gái mỉm cười, nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời đi.
Trong lòng vui vẻ, Ôn Nghiên đi cũng như đang nhảy, chân không chạm đất, mỗi bước đều toát ra vẻ hớn hở.
Không xa lắm, Cố Lẫm Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Ôn Nghiên bỗng dưng biến khỏi tầm nhìn anh, góc ấy mà muốn thấy thì chỉ còn cách... nhảy xuống biển.
Cũng may giờ lại xuất hiện rồi.
Cố Lẫm Xuyên từ xa nhìn cái đầu lúc ẩn lúc hiện của cậu, càng nhìn càng thấy giống một chú thỏ con.
Thỏ con còn giấu tay sau lưng, chẳng biết đang định làm gì, hình như có cái gì màu hồng nhạt, và ngày càng lại gần.
Là định tặng anh?
Cố Lẫm Xuyên ngạc nhiên khẽ nâng mi mắt, đáy mắt lóe lên chút mong chờ.
Chung Mính Trạch thấy thế thì chuồn lẹ, sợ lát nữa lại bị ăn “cơm chó”.
Rất nhanh, Ôn Nghiên từ đám đông nhảy vọt ra, đứng ngay bên cạnh anh.
“Ta-da!” Ôn Nghiên bỗng nhiên rút từ sau lưng ra một quả bóng bay màu hồng nhạt cực kỳ dễ thương, đưa sát đến mức gần chạm mặt anh.
Mà bản thân cậu thì từ phía sau ló đầu ra, đôi mắt trong veo chớp chớp: “Anh thích không?”
Trên sân khấu lúc này đã thay đổi tiết tấu liên tục, Cố Lẫm Xuyên chẳng còn nghe rõ gì nữa.
Anh chỉ nhìn người trước mắt — người đã khiến anh rung động không chỉ một lần — cổ họng khẽ chuyển động.
“Thích.” Cố Lẫm Xuyên hơi khàn giọng, đưa tay nhận lấy.
Nhưng cùng với bóng bay, anh còn đón được cả người ấy.
Ôn Nghiên không ngờ bị anh kéo vào lòng, chân đứng không vững, người lảo đảo một cái.
Giữa hai người còn vướng quả bóng, cậu sợ nó bay mất nên nhanh tay giữ lấy dây cho nó lơ lửng trên không.
Vì thế, cậu cứ thế ngồi vào lòng Cố Lẫm Xuyên.
Xung quanh người đông như hội, dù hai người ở rìa đám đông trong bóng tối, Ôn Nghiên vẫn ngượng chín mặt, khẽ giật giật người.
“Ôm một lát thôi.” Cố Lẫm Xuyên ôm eo cậu, để cậu ngồi gọn trong lòng mình.
Ôn Nghiên che mặt, giọng lí nhí: “Nhiều người lắm đó...”
Cố Lẫm Xuyên khẽ ừ, cúi đầu, tựa vào cổ cậu, hơi thở trầm xuống, giữa khung cảnh ồn ào hỗn loạn, anh cảm nhận được khát vọng và tương lai.
Một lúc sau, Cố Lẫm Xuyên bỗng hỏi:
“Còn bao lâu nữa?”
“Hả?” Ôn Nghiên chưa kịp hiểu ngay.
Cố Lẫm Xuyên rất kiên nhẫn, lại lặp lại một lần nữa.
Lần này Ôn Nghiên nghe rõ, có chút ấp úng mở miệng: “Mau, nhanh lên.”
Hôm nay cậu còn có một chuyện long trời lở đất phải làm…
Cố Lẫm Xuyên nâng mặt cậu lên, không chịu buông tha: “Nhanh là bao giờ?”
Ôn Nghiên “ưm ưm” hai tiếng, dùng hết sức vùng khỏi ngực anh, mặt đỏ bừng lí nhí nói: “Dù sao cũng là nhanh lên!”
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
Cố Lẫm Xuyên đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hơi luống cuống của Ôn Nghiên, đường nét cằm căng lại, lộ ra một chút uất ức khó giải thích nổi.
Ôn Nghiên cứ thường xuyên như vậy, chọc anh một chút rồi trêu anh một chút, sau đó chẳng chịu trách nhiệm gì cả. Cố Lẫm Xuyên thật sự không chắc mình còn có thể làm người quân tử bao lâu nữa.
Đúng là vừa đáng quý vừa khiến người ta phát điên.
Cố Lẫm Xuyên thở dài.
–
Sau khi chạy đi, Ôn Nghiên che lấy trái tim nhỏ đang đập thình thịch, chạy đến tìm Thẩm Dược, kéo người ra khỏi chỗ của Yến Nhất Mạn, giữa một đám đông ồn ào lí nhí hỏi: “Có rượu không?”
“Có!” Mắt Thẩm Dược sáng rực lên, nắm lấy cánh tay cậu:
“Cậu tính ra tay rồi đúng không!?”
Ôn Nghiên c*n m** d***, gật đầu mạnh.
Nhưng cậu cần uống chút rượu để lấy dũng khí mới làm được…
Thẩm Dược hăng hái bảo cậu đợi một lát, xoay người đi.
Chưa đến bao lâu, anh ta ôm một chai rượu trở lại, móc ra từ trong áo khoác như buôn lậu, dúi vào tay Ôn Nghiên, lén lút nói:
“Tớ hỏi mua lại từ một nhóm nhạc khác, nghe nói là rượu Tây, nghe đồn mạnh lắm!”
Trong đầu Thẩm Dược nghĩ đơn giản: Ôn Nghiên uống cái này vào, gan chắc chắn sẽ nở gấp trăm lần, biến thân thành hảo hán Lương Sơn, dứt khoát đè Cố Lẫm Xuyên ra mà “bái” tới mức chẳng còn mảnh vải nào.
Cậu ta còn chu đáo mở nắp cho cậu, dặn dò cẩn thận: “Uống ít thôi, uống chậm thôi, phải biết kiểm soát, ngàn vạn lần đừng uống liều.”
Ôn Nghiên gật đầu lia lịa rồi cầm lấy.
Cậu cũng muốn xem thử rốt cuộc Cố Lẫm Xuyên có thật là mặt không biến sắc không, chứ tại sao lần nào cũng là anh trêu cậu trước? Cậu cũng muốn nhìn vẻ mặt lãnh đạm ấy dính đầy vẻ khao khát, d*c v*ng.
Ôn Nghiên hít sâu một hơi, tìm một góc vắng người, đặt môi lên miệng chai, l**m một vòng mép.
Đây là lần đầu tiên cậu uống rượu, không ngờ hương vị lại như thế này.
Ôn Nghiên l**m môi, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ.
Hương vị ngọt ngào, có chút mùi trái cây, không mạnh như tưởng tượng.
Không lẽ Thẩm Dược cho cậu uống nước trái cây?
Ôn Nghiên không biết mình có thể uống được bao nhiêu, liền một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ chậm rãi uống.
Uống đến hơn nửa chai, cậu vẫn chưa thấy có cảm giác gì rõ rệt, đầu không choáng, mắt không hoa.
Cậu nghi hoặc giơ chai lên dưới ánh đèn lắc qua lắc lại, phần rượu còn lại va vào thành chai như sóng nhỏ gợn lên.
Rượu thì ngon thật, nhưng sao càng uống càng tỉnh?
Chẳng lẽ cậu là người ngàn ly không say?
Ôn Nghiên chớp mắt lờ đờ, gãi gãi xương quai xanh rồi rời khỏi góc, định nói với Thẩm Dược là rượu này vô dụng.
“Ai da mẹ ơi!”
Thẩm Dược vẫn luôn canh ở gần đó, thấy Ôn Nghiên loạng choạng bước ra thì gan muốn rớt nửa bên, vội vàng lao đến đỡ lấy người.
Ôn Nghiên người thì ở bên cạnh Thẩm Dược, mắt lại vẫn nhìn về chỗ vừa đứng lúc nãy, giơ cao tay gọi to:
“Thẩm Dược!”
“Ở đây này!” Thẩm Dược vội vã đỡ cậu, dắt người đi tìm Cố Lẫm Xuyên.
Dọc đường không ngừng càu nhàu:
“Không phải bảo uống ít, uống chậm, cẩn thận à?”
“Tớ uống chậm mà…” Ôn Nghiên ấm ức lầm bầm.
“Cậu gạt tớ, rượu này chẳng có tí hứng nào cả.”
Hừ.
Thẩm Dược nghĩ bụng: hứng không nổi chẳng lẽ phải đưa cậu đi luôn? Đến lúc đó Cố Lẫm Xuyên không lôi luôn cả tớ theo à?
Cậu ta không nói gì, mặt mày xám xịt dẫn Ôn Nghiên lẩm bẩm đi tới trước mặt Cố Lẫm Xuyên.
“Sao thế này?” Cố Lẫm Xuyên đưa tay đón lấy người.
Hơi thở Ôn Nghiên phả vào, mang theo mùi rượu nồng đậm, trong tay còn ôm chai rượu như ôm bảo bối mà chẳng chịu buông.
“…”
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên sắc bén nhìn về phía Thẩm Dược: “Cậu cho em ấy uống rượu?”
Thẩm Dược cúi đầu: “Xin lỗi…”
Chuyện này đúng là lỗi của cậu ta, thật sự không lường được.
Giờ không phải lúc truy cứu, Cố Lẫm Xuyên đang ôm lấy một Ôn Nghiên say khướt, xua tay cho Thẩm Dược đi trước.
Anh gọi cho tài xế, bảo qua đón, rồi nhìn xuống người trong lòng.
“Ôn Nghiên?” Cố Lẫm Xuyên nhẹ giọng gọi.
Ôn Nghiên mắt nhìn trân trân một chỗ, không có phản ứng.
Cố Lẫm Xuyên vừa tức vừa buồn cười:
“Uống nhiều quá rồi hả?”
“Không có.” Ôn Nghiên mặt đỏ hây hây, mắt cũng đỏ, người ngồi yên bất động trên đùi anh.
Không có thì quỷ mới tin.
Cố Lẫm Xuyên cúi đầu, đưa tay định lấy chai rượu trong tay cậu.
Ôn Nghiên không buông, mặt mày uất ức:
“Anh muốn cướp rượu của em, em không cho.”
“Em định đưa ai?”
“Đưa cho Cố Lẫm Xuyên.”
Cố Lẫm Xuyên chính chủ: “…”
Trông không có vẻ say, mà hóa ra không nhận ra người luôn.
Lửa giận dồn xuống cổ họng, Cố Lẫm Xuyên giữ lấy vai Ôn Nghiên rồi xoay mặt cậu đối diện với mình, giọng trầm thấp:
“Anh là ai?”
“Anh là…” Ôn Nghiên từ từ nâng mí mắt, nhìn vài giây, mới nói: “Cố Lẫm Xuyên.”
“Anh là Cố Lẫm Xuyên, sao anh lại ở đây?” Mắt Ôn Nghiên trừng to, đầy vẻ khó hiểu.
Cố Lẫm Xuyên trầm giọng: “Giờ có thể đưa rượu cho anh chưa?”
“Được.” Ôn Nghiên ngoan ngoãn đưa.
“Anh muốn uống à?”
“Không uống.” Cố Lẫm Xuyên nhận lấy, thái dương giật giật.
“À.” Ôn Nghiên cụp mắt, đuôi mắt cụp xuống như muốn khóc, uất ức nói:
“Anh không uống… Em mang cho anh mà… Anh không thích em.”
Cố Lẫm Xuyên đành phải đổi giọng:
“Uống.”
Ôn Nghiên lập tức cười tít mắt, mắt long lanh vì cồn, vỗ vỗ mặt anh:
“Vậy uống đi, ngọt lắm.”
“Chút nữa uống.” Cố Lẫm Xuyên dỗ dành:
“Đợi xe tới, về nhà rồi uống.”
Ôn Nghiên không chịu, chu môi không nói gì.
Đúng là tổ tông.
Cố Lẫm Xuyên đành uống một ngụm lấy lệ, không dám đổ bỏ phần còn lại, hỏi cậu:
“Giờ được chưa?”
“Ừm!” Ôn Nghiên cười rạng rỡ, lộ cả răng nanh.
“Ngoan.” Cố Lẫm Xuyên tưởng người này cuối cùng cũng yên rồi.
Ai ngờ ngay giây sau, Ôn Nghiên lại với tay giật chai rượu, mềm mềm nói:
“Em cũng muốn uống.”
“Không được.” Cố Lẫm Xuyên giữ chặt tay cậu.
Ôn Nghiên tức giận: “Anh không cho em uống…”
“Không cho.”
Ôn Nghiên bị giữ chặt tay, không nhúc nhích được, ánh mắt ủy khuất nhìn lên anh.
Trên môi Cố Lẫm Xuyên còn vương chút rượu mà chính anh không hay biết, Ôn Nghiên liền nhào lên, ngửi ngửi thật sâu:
“Thơm quá.”
“Em muốn uống anh…” Cậu thì thầm.
Ngay giây sau, khi Cố Lẫm Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi mềm của Ôn Nghiên đã áp lên, ấm áp bao phủ.
Chai rượu rơi xuống đất, đồng tử Cố Lẫm Xuyên co lại, không giữ nổi hơi thở cuối cùng, lập tức siết gáy Ôn Nghiên hôn trả lại mãnh liệt.
Anh hôn rất sâu, rất dữ dội, nhưng vẫn kiềm chế, không đi xa hơn.
Dù vậy, Ôn Nghiên vẫn bị hôn đến thở không nổi, tay chống lên vai anh “ưm ưm” mấy tiếng.
Cố Lẫm Xuyên mới chịu buông ra, ngực nóng ran phập phồng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Ôn Nghiên mặt đỏ hồng, đuôi mắt cũng đỏ rực, dựa vào ngực anh thở hổn hển, cả người mềm nhũn như bông.
Một lúc sau, cậu như hồi vị, l**m l**m môi:
“Ngọt quá.”
“Còn muốn.” Cậu nói rồi lại định nhào tới.
Cố Lẫm Xuyên siết chặt eo nhỏ của cậu, một tay nâng cằm cậu lên, giọng khàn khàn: “Muốn cái gì?”
Ôn Nghiên “ưm ưm” hai tiếng.
Cố Lẫm Xuyên buông lỏng tay, chờ cậu nói.
Ôn Nghiên hơi hé môi, thì thào:
“Muốn hôn…”
“Ngoan.” Cố Lẫm Xuyên nuốt khan, cúi đầu hôn xuống một lần nữa.