Ôn Nghiên về nhà liền vui vẻ muốn vào nhà kính trồng hoa chơi đùa, nhưng nhà kính đã bỏ hoang quá lâu, bụi bặm tích tụ nhiều, muốn khôi phục lại như cũ thì công việc gần như là sửa sang lại toàn bộ.
Cố Lẫm Xuyên suy xét đến thể trạng của Ôn Nghiên, không cho cậu động tay vào, lập tức gọi chú Chu đi tìm người làm.
Thế là Ôn Nghiên bắt đầu năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng dùng lý do "rèn luyện sức khoẻ" để giành được một danh hiệu nhỏ là "người trông coi nhà kính".
Không còn cách nào, vết thương bầm tím sau lưng còn chưa lành nên Cố Lẫm Xuyên nhất quyết không để cậu làm loạn, thậm chí còn kiếm cả khẩu trang chống bụi cho cậu đeo.
"Đi thôi." Cố Lẫm Xuyên dịu dàng xoa xoa đầu Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên vui vẻ chạy theo chú Chu.
Còn Cố Lẫm Xuyên thì quay về thư phòng ở tầng bốn. Trong buổi tiệc vừa rồi, những kẻ ăn nói xằng bậy anh mới xử lý được một vài người, còn sót lại Ôn Ngọc Trác.
Cùng với vết thương cũ sau lưng Ôn Nghiên…
Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên trở nên lạnh lẽo, anh rút điện thoại ra gọi: “Điều tra chuyện giữa Ôn Ngọc Trác và Ôn Nghiên trước đây, chuyện quan trọng hay tầm thường đều tra hết, cho tôi kết quả trong vòng hai ngày.”
Đầu dây bên kia đáp lại kính cẩn, Cố Lẫm Xuyên cúp máy rồi gọi cho một người khác.
"Yến Minh Tầm." Vừa chuyển máy được, Cố Lẫm Xuyên mở miệng: “Chuyện của Yến Tư Tắc là sao vậy?”
"Ai?" Bên kia tiếng ồn ào, nghe như vừa quay xong cảnh phim, hơi thở vẫn còn nặng nhọc.
Hắn khoác đại chiếc áo dài màu đen viền vàng, tùy tiện buộc quanh eo, phía dưới là đôi chân dài thon chắc và mạnh mẽ.
Cao lớn rắn rỏi, ngũ quan sắc sảo, giữa hai mày mang theo khí chất sắc bén và kiêu ngạo, giữa đám người đặc biệt nổi bật.
Cố Lẫm Xuyên tưởng anh ta nghe không rõ, lặp lại: “Yến Tư Tắc.”
"Nghe rõ rồi, đâu có điếc." Yến Minh Tầm xoay cổ cho đỡ cứng, tránh xa phim trường tìm nơi yên tĩnh, giọng hơi lười biếng: “Nhưng mà, đó là ai?”
“...”
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Hắn là người Yến gia.”
"Yến gia thì người cũng đâu ít." Yến Minh Tầm hờ hững cười một tiếng, nhưng thấy Cố Lẫm Xuyên nghiêm túc, liền hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc.
Vài giây sau, anh ta đột nhiên nghiêm túc mở miệng: “Tên là Yến gì cơ?”
"Yến Tư Tắc!" Giọng Cố Lẫm Xuyên trầm xuống, gần như muốn bóp nát điện thoại.
May thay Yến Minh Tầm rốt cuộc cũng nhớ ra, chậm rãi nói: “À, có chút ấn tượng, hình như là con trai của chú ba tôi? Người rất được lòng ông cụ.”
Trước kia từng gặp vài lần ở nhà cũ, người đó mặt mũi không mấy ấn tượng, Yến Minh Tầm cũng lười ghi nhớ.
Cố Lẫm Xuyên "ừ" một tiếng: “Hắn theo dõi Ôn Nghiên ở tiệc Thẩm gia, điều tra giúp tôi chi tiết.”
"Tôi tra? Hắn nhìn chằm chằm là vợ anh, sao lại bắt tôi tra?" Yến Minh Tầm nhíu mày.
“Hơn nữa chẳng phải anh là tổng tài Cố đại quyền uy, gì mà chẳng tra ra? Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, lấy đâu ra thủ đoạn bằng anh, mà hiện giờ tôi còn đang bị đuổi ra khỏi nhà...”
Cố Lẫm Xuyên giọng lạnh như băng: “Hai mươi triệu.”
"..." Mách lẻo với Chung Mính Trạch à?
Yến Minh Tầm xoa cổ, hừ một tiếng: “Rồi rồi, đợi đấy.”
Rồi hắn dập máy.
Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên dịu đi đôi chút.
Với thân phận của Yến Minh Tầm, điều tra Yến Tư Tắc dễ hơn nhiều. Dù sao Yến gia và Cố gia là hai thế gia ngang hàng, hệ thống riêng và mạng lưới quan hệ đều kín như bưng.
Tất nhiên, nếu Cố Lẫm Xuyên nhất quyết tự mình điều tra, thì cũng chẳng phải việc khó, nhưng quan trọng là Yến Minh Tầm đã lấy tiền anh, ít nhất cũng phải làm việc giúp.
Cố Lẫm Xuyên chung quy vẫn là một thương nhân, thương nhân không làm ăn lỗ vốn, kể cả là với huynh đệ cũng vậy.
Huống hồ bỏ hai mươi triệu ra để đổi lấy thông tin về Yến Tư Tắc, thì cả hai bên đều có lợi, Cố Lẫm Xuyên cũng đỡ phải lo.
Dù có bị đuổi khỏi nhà, tiểu Thái tử Yến gia vẫn là tiểu Thái tử Yến gia.
Trong các thế gia như họ, chỉ cần người kế nhiệm chưa công bố, thì Yến Minh Tầm không thể thật sự bị gạt bỏ, nhất là với một gia tộc truyền thống như Yến gia.
Hơn nữa, việc Yến Minh Tầm có thể đơn thân độc mã lăn lộn trong giới giải trí sóng yên biển lặng, đã chứng minh ngoài thực lực, địa vị và quyền lực của hắn vẫn còn nguyên.
Cố Lẫm Xuyên tin tưởng Yến Minh Tầm, nên an tâm ngồi trong thư phòng chờ kết quả.
Thư ký Triệu liên tục gửi mấy bưu kiện tới, yêu cầu tổng giám đốc Cố nhà họ xem xét trước hôm nay, để ngày mai đến công ty ký tên.
Cố Lẫm Xuyên liếc qua sơ bộ, nhíu mày:
“Sao hôm nay nhiều vậy?”
Thư ký Triệu lịch sự trả lời: “Là thế này thưa anh, mấy hôm trước anh đột ngột đi công tác, lịch trình thay đổi nên hồ sơ tồn lại hơi nhiều. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, anh xem qua nếu thấy không có vấn đề gì thì mai ký tên luôn cũng được.”
“...”
Cố Lẫm Xuyên ngẫm lại lời thư ký, cảm thấy như đang gián tiếp nói anh tự làm tự chịu, bèn thở dài, mặt lạnh bắt đầu làm việc.
*
Tuy là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, nhưng Yến Minh Tầm luôn hành xử gọn gàng, không vòng vo dây dưa.
Hắn rất nhanh gọi cho người dưới quyền:
“Yến gia có người tên là Yến gì Tắc ấy... tsk, cái tên quái quỷ gì đó, hình như là con chú ba tôi, tra giúp tôi tình trạng tình cảm gần đây, cả bên công ty nữa, xem có điểm yếu nào không.”
"Yến Tư Tắc?" Người bên kia không chắc hỏi lại.
"Đúng rồi." Yến Minh Tầm nhớ lại, hỏi:
“Cậu biết hắn?”
Đầu dây bên kia khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: chuyện bát quái trong hào môn mà chỉ có cậu không biết thôi.
Tình hình tình cảm của Yến Tư Tắc có gì phải giấu? Cả cái giới lớn này đều biết.
"Đúng là con trai duy nhất của tam gia." Người kia báo cáo toàn bộ thông tin mình biết, bao gồm việc bên cạnh Yến Tư Tắc hiện giờ có người tên là Lâm Thư Mặc, là sinh viên đại học.
Yến Minh Tầm nghe xong thì khẽ rít một hơi, hơi bất ngờ mà nhướng mày: “Chơi dữ thật, yêu đương loạn vậy cơ à.”
"Có số điện thoại riêng không? Gửi tôi ngay." Hắn cúp máy.
Mười mấy giây sau nhận được tin nhắn, Yến Minh Tầm không nói hai lời gọi thẳng.
Bên kia chậm rãi bắt máy sau mười mấy giây, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Alo, ai đấy?”
“Yến Minh Tầm.”
"Là cậu à." Yến Tư Tắc đồng tử co lại, tiện tay khoác áo ngủ ngồi xuống sofa, nét mặt có phần bất ngờ và cảnh giác.
“Có chuyện gì?”
So với người ngoài Yến gia, hắn càng e dè người trong nhà.
Nhất là vị tiểu Thái tử này, tuy hai người không thân thiết, nhưng theo hắn biết thì Yến Minh Tầm có quan hệ rất tốt với Cố Lẫm Xuyên... Mục đích lần này đã quá rõ ràng.
Hai người đều không ngu, Yến Minh Tầm không vòng vo: “Ôn Nghiên không phải người cậu có thể đụng vào. Giữ kỹ cái người tên Lâm gì Thư gì đó của cậu, đừng gây chuyện.”
Vợ tương lai của lão Cố, cũng là tương lai chị dâu hắn, anh em có hại nhau thế nào thì kệ, nhưng ra ngoài thì nhất định phải bảo vệ.
"Tiểu Thái tử gia cũng tò mò cả chuyện riêng người khác à?" Yến Tư Tắc cực kỳ không vui, nhưng vẫn giữ phép tắc cơ bản: “Yến gia giao việc tôi không trì hoãn, còn chuyện tình cảm cá nhân, không phiền cậu lo.”
"Đừng giở cái giọng ấy với tôi." Yến Minh Tầm cực ghét kiểu người tự cho là cao quý đạo mạo.
Hắn lạnh mặt, giọng điệu tối sầm lại:
“Tôi nhắc lại, mặc kệ trong cái giới đó của các người có lối chơi gì kỳ dị, thì cũng đừng có mơ tưởng tới Ôn Nghiên.”
"Kỳ dị lối chơi?" Yến Tư Tắc bật cười âm trầm.
“Chỉ có trong mắt mấy người mới cho là kỳ dị.”
Trong thế giới của bọn họ, là đôi bên tình nguyện, yêu thương nhau, trân trọng và hy sinh vì nhau. Chỉ vì cách họ yêu không giống với người gọi là "bình thường", mà phải mang nhãn "kỳ dị" sao?
Dựa vào đâu chứ?
Lửa giận đã lâu bốc lên trong lòng Yến Tư Tắc, ngực phập phồng: "Tiểu Thái tử gia có thể không hiểu, nhưng cũng nên tôn trọng một chút.”
"Tôn trọng?" Yến Minh Tầm bật cười.
“Được, tôn trọng. Nhưng cậu xứng chắc?”
“Nói trắng ra, tôi không có ý kiến về giới của các người. Nhưng —”
Giọng Yến Minh Tầm lạnh đi: “Cậu lấy gì bắt tôi phải tôn trọng một người không chung thuỷ trong tình cảm?”
"Cậu nghĩ mình là ai, mà đòi người khác tôn trọng?" Hắn mỉa mai.
Bỏ qua giới tính hay xu hướng, chỉ xét chuyện tình cảm, Yến Tư Tắc có bạn trai mà còn dòm ngó người khác. Vậy không phải là tra nam? Đổi lại là cặp đôi dị tính thì chẳng phải cũng gọi là phản bội tinh thần?
Yến Tư Tắc kiểu người hai mặt như vậy thật sự khiến người ta khó chịu. Vừa muốn người khác tôn trọng văn hóa giới mình, muốn kéo về ngang hàng với tình yêu bình thường, nhưng chính mình thì lại định chen chân vào?
Tôn trọng cái nỗi gì? Dán vàng lên mặt à?
Yến Minh Tầm không nể nang gì, lạnh giọng châm chọc: “Còn mặt dày thật.”
“Cậu!” Yến Tư Tắc tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, một tay xoa ngực, một tay kéo Lâm Thư đang đứng bên cạnh tới vỗ vỗ cho bớt tức.
“Tôi cảnh cáo cậu lần này, đợi Cố Lẫm Xuyên tới thì tự giữ cho cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đi.”
Yến Minh Tầm quăng ra một câu đầy cay nghiệt, rồi kéo người vào danh sách chặn.
Người như vậy không nên xuất hiện trong danh bạ của hắn. Thật khiến người ta buồn nôn.
Nếu không phải ngày bé chú ba đối xử với hắn cũng được, với cả hiện tại thân thể yếu, không biết ngày nào đó đột nhiên buông tay rời đi, hắn đã chẳng buồn gọi cho cái tên gọi là “anh họ” kia.
Cảnh cáo á?
Loại người tai hoạ thế kia, bỏ xó không ai quan tâm cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Tâm trạng Yến Minh Tầm có hơi dao động, hắn ngồi yên ở phim trường một lát rồi mới gọi cho Cố Lẫm Xuyên.
Tưởng rằng chỉ mới nửa tiếng trôi qua, điện thoại vừa kết nối là giọng Cố Lẫm Xuyên vang lên, giọng hơi mệt mỏi, nghe ra được không còn hăng hái như trước.
Hắn bóp trán nói:
“Lão Cố, tôi cảnh cáo cái tên nhóc đó rồi. Ngoài cái trò thích chơi mấy trò ngớ ngẩn ra, trên người nó chẳng có điểm yếu gì, ở công ty thì vô cùng ranh ma. Anh không cần điều tra thêm nữa, ngay cả tôi còn không có thông tin gì nên anh cũng chẳng tra ra được gì đặc biệt đâu.”
Cố Lẫm Xuyên nghe xong thì ngừng gõ bàn phím, giọng trầm:
“Biết rồi, cảm ơn.”
“Tôi thấy nó có chút bất ổn, có phần cực đoan, nhưng kiểu người như thế chưa chắc đã dám ra tay với Ôn Nghiên đâu.”
Yến Minh Tầm gật đầu, bổ sung:
“Nói gì thì nói, anh cứ cho người theo dõi là được. Nếu nó dám động thủ thì đừng khách khí. Không cần nể mặt nhà họ Yến.”
Cố Lẫm Xuyên chỉ “À” một tiếng, giọng như muốn nói: Liên quan gì đến tôi?
Yến Minh Tầm nghẹn lời, bực bội nói:
“Nếu nó thực sự muốn ra tay, thì tìm cách tống nó vào bệnh viện tâm thần, cho ở mười năm tám năm, tôi thấy tâm lý nó cũng có vấn đề rồi.”
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên không có ý kiến với cách làm của hắn, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Cúp đây.”
Yến Minh Tầm: “……”
Anh em tốt, dùng xong là ném?
Sau khi cúp máy, Cố Lẫm Xuyên tựa người vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên phần tựa lưng.
Nữ vệ sĩ – cũng chính là Lâm Hạ là người anh sắp xếp để bảo vệ an toàn cho Ôn Nghiên. Nhưng anh không nói cho Ôn Nghiên biết, sợ cậu cảm thấy như bị kiểm soát, không thoải mái.
Còn về phần Yến Tư Tắc, nếu thật sự định dừng lại thì thôi, anh có thể cho qua. Nhưng nếu không…
Yến Minh Tầm dù có bản lĩnh cũng vẫn còn quá trẻ, chưa đủ nhẫn tâm.
Cố Lẫm Xuyên cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu lạnh lẽo.
---
Ôn Nghiên vừa từ nhà kính trồng hoa về, liền nhắn tin WeChat cho Cố Lẫm Xuyên bảo mình đã về tới nhà.
Không tới năm giây, điện thoại đã vang lên – là cuộc gọi từ Cố Lẫm Xuyên.
“Em đang làm gì?”
Ôn Nghiên đang cởi áo dở chừng, tay áo còn mắc ở khuỷu tay, vùng vẫy một lúc mới nói được: “Đang thay đồ, chuẩn bị đi tắm.”
Cố Lẫm Xuyên: “…… Không cần nói chi tiết vậy đâu.”
Anh gập laptop lại, tháo mắt kính chỉ dùng khi làm việc, rồi xoa xoa cổ.
Chỗ mỏi nhức sau một ngày dài.
Ôn Nghiên nhỏ giọng “Á” một tiếng:
“Anh làm xong việc rồi à? Gọi em có việc gì không?”
“Không có gì.” Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, định nói gì đó.
Liền nghe thấy Ôn Nghiên ở đầu dây bên kia cười khúc khích: “Không có việc gì cũng có thể gọi mà. Cố tổng muốn gọi lúc nào thì gọi lúc đó.”
Cố Lẫm Xuyên đoán không sai trình tự phản ứng của cậu, khựng lại: “……”
Anh cúp máy.
Ôn Nghiên nhìn điện thoại ngắt cuộc gọi, bĩu môi lầm bầm: “Đúng là kiêu ngạo.”
Sau khi tắm, nước ấm đổ lên người khiến cậu bắt đầu suy nghĩ về chuyện xảy ra trong ngày.
Lúc Cố Lẫm Xuyên tâm trạng tốt, quả thật có thể bao dung tất cả mấy thói xấu và cảm xúc thất thường của cậu.
Tuy tính cách anh vẫn mạnh mẽ và kiên định như cũ, nhưng với cậu lại vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.
Ôn Nghiên thật sự rất thích một Cố Lẫm Xuyên như vậy. Quả nhiên giống như lời ông nội anh từng nói là bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại vô cùng ấm áp.
Cậu bất giác nghĩ: Không lẽ Cố Lẫm Xuyên thật sự thích mình?
Nghĩ vậy rồi lại tự lắc đầu phủ nhận.
Không thể nào. Không có khả năng.
Nhưng mà hôm nay hai người thật sự đã thân thiết hơn rất nhiều, còn ngồi trong lòng nhau, khoảng cách ấy… chỉ cần anh cúi đầu là có thể chạm vào rồi…
Chạm… chờ đã!
Ôn Nghiên đột nhiên giật mình.
Trời ơi! Mình đang nghĩ cái gì thế này? Cố Lẫm Xuyên… chạm…?
Cậu tròn mắt, vội vã vỗ mặt mình, khuôn mặt nhỏ vốn đã hồng nay lại càng đỏ ửng dưới làn hơi nước.
Cậu cảm thấy như mình sắp điên rồi. Không lẽ bị “kiêng quá hoá dở”? Chỉ cần Cố Lẫm Xuyên chạm nhẹ thôi cũng đã khiến mình phản ứng lớn đến vậy?
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Ôn Nghiên hạ quyết tâm, nhanh chóng tắm xong, lau khô người rồi thay đồ. Sau đó nhìn quanh căn phòng trống trải, cậu l**m môi, rồi mím môi như sắp làm một chuyện kinh thiên động địa.
Cậu chạy lại khóa trái cửa phòng, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cho Thẩm Dược.
Hai hôm nay Thẩm Dược chắc là bận lắm, hôm đó đột nhiên gửi lời xin lỗi xong là biệt tăm biệt tích, vòng bạn bè cũng không thấy đăng gì, y như mất tích.
Hôm qua cậu còn nhắn tin kể vụ Cố Lẫm Xuyên muốn mua nhẫn, mà Thẩm Dược cũng không thèm trả lời.
Không biết lần này nhắn có phản hồi không… Dù gì cũng muộn rồi…
Ôn Nghiên cẩn thận gửi một tin “tích tích”.
Không ngờ Thẩm Dược trả lời ngay tức khắc: “Sao đấy? Dạo này bận quá, Cố Lẫm Xuyên kéo cậu đi mua nhẫn à? Chuyện tốt đó, cứ chọn thoải mái đi, tiền của anh ta mà!”
Giọng điệu chẳng khác gì bình thường, Ôn Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Không có chuyện gì thì tốt rồi.
Cậu gõ chữ: “Hôm nay mua xong rồi. Mà tớ nói này, dạo này Cố Lẫm Xuyên có vẻ hơi lạ…”
Thẩm Dược liền gọi điện lại hỏi:
“Lạ kiểu gì?”
Ôn Nghiên ngập ngừng mãi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không thể nói rõ… nhưng là kiểu tốt đó.”
Không thể nào nói thật là cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên hình như thích mình được, sợ bị nói là tự mình đa tình.
“Thế thì thôi.” Thẩm Dược không hỏi thêm.
“Thế hôm nay tìm tớ có chuyện gì?”
Ôn Nghiên “Khụ” một tiếng, nhìn cánh cửa mình vừa khóa, lại hạ giọng lí nhí như đang làm chuyện mờ ám:
“Tớ muốn hỏi cậu… có cái đó không?”
“Cái gì?” Thẩm Dược đang vò đầu, ngẩn ra.
“Cậu nói gì mà nhỏ giọng thế? Bên cạnh có người à?”
“Không phải!” Ôn Nghiên đỏ cả tai, lắp bắp.
“Tớ ngại quá, không biết nói sao nữa…”
Cậu lẩm bẩm: “Là mấy cái… vận động… sinh lý…”
“Sinh lý?” Thẩm Dược nghe mà chẳng hiểu gì, cau mày.
“Cậu đang nói về khởi nguồn sinh mệnh?”
Cậu Nghiên nhà ta sao lại nghiêm túc như thế… Có gì mà ngượng?
“Không phải!” Ôn Nghiên lấy tay che mặt, cắn răng, căng da đầu, dùng giọng nhỏ nhất và xấu hổ nhất nói:
“Tớ nói là… xem phim…”
Thẩm Dược im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng, hiểu ra ngay:
“Vậy nói thẳng ra cho rồi. Chờ đó, tớ gửi.”
Thái độ thản nhiên hào phóng của Thẩm Dược khiến Ôn Nghiên nhẹ nhõm thở phào, sau đó liền chui luôn vào chăn như thể đã tự “nấu chín” mình rồi.
Dù đã từng đọc mấy tiểu thuyết dạng này, nhưng chuyện đó với cậu – người hoàn toàn chưa từng trải thì vẫn là một đề tài quá đỗi ngại ngùng.
Ôn Nghiên mím môi nhỏ, điều chỉnh nhịp thở, không bao lâu sau thì nhận được ba tin nhắn từ Thẩm Dược.
Tin đầu tiên là một tệp văn bản.
Tin thứ hai là một biểu cảm enjoy đầy ẩn ý.
Tin thứ ba: “A Nghiên trưởng thành rồi [vui mừng]”
Ôn Nghiên: “……”
Đến nước này rồi thì cũng không còn đường lui, Ôn Nghiên mím môi, tay khẽ run khi mở tập tin.
Chỉ hai phút sau, nhìn màn hình điện thoại rực rỡ, Ôn Nghiên thầm nghĩ: quả không hổ là Thẩm Dược – người đàn ông vừa phóng khoáng vừa có chút hoang dã khó thuần.
Đúng là… trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ.
Ôn Nghiên trùm kín chăn đến mức khó thở, chỉ còn cách kéo chăn hé ra một chút, để lộ thân thể nóng rực như bị thiêu.
Phòng thì rộng, mà cậu lại đang định làm chuyện “mờ ám”, khiến lòng cứ thấy bồn chồn lo lắng. Cuối cùng, cậu lăn một vòng, ôm điện thoại chui thẳng vào phòng tắm rồi khóa cửa lại.
Cậu còn mở luôn vòi sen, xả nước vào cái bồn tắm vốn chẳng mấy khi dùng đến. Tiếng nước ào ào vang khắp không gian, khiến Ôn Nghiên bất giác hít thở sâu, vỗ vỗ ngực như đang cổ vũ chính mình: bình tĩnh nào.
Chỉ là sinh lý bình thường thôi, không thì thật sự nghẹn quá hóa xấu mất. Cố Lẫm Xuyên chẳng cũng từng nói rồi sao, ở tuổi này cả tâm lý lẫn sinh lý đều rất căng tràn.
Cho nên không có gì hết, không có gì hết…
Ôn Nghiên siết chặt điện thoại trong tay, không ngừng tự tẩy não mình, chuẩn bị tinh thần.
Rồi sau đó cậu nhấn mở một đoạn trông có vẻ bình thường nhất, nhưng vừa nhìn độ dài thì giật nảy mình: tận một giờ bốn mươi tám phút.
Ôn Nghiên: !!?
Cậu hoảng hồn thật sự.
Dài thế này? Thật sự không hư luôn à?
Lúc này Ôn Nghiên mới phát hiện tình hình không như mình nghĩ.
Thẩm Dược vốn là người bề ngoài thì thô, bên trong lại cực kỳ tinh tế. Có lẽ đoán được đây là lần đầu của cậu, nên những thứ gửi đến tuy phong phú thể loại nhưng đều vừa phải, không quá nặng.
Thậm chí có phần nghiêng về thể loại điện ảnh nghệ thuật với đề tài nhẹ nhàng về tình yêu giữa hai người cùng giới, cốt truyện chặt chẽ, hình ảnh rất đẹp, không trắng trợn như cậu tưởng.
Ôn Nghiên ngồi trên bồn cầu, giơ điện thoại xem một lúc, rồi thật sự bị cuốn theo.
Không ngờ bộ phim lại có cả mô-típ cẩu huyết như tai nạn giao thông, mất trí nhớ, ép buộc uống thuốc… Mới vừa rồi nam chính còn bị bỏ thêm thuốc vào ly.
Ôn Nghiên thót tim: Toang rồi!
Ngay lúc nam chính nhỏ bé sắp bị… xâm phạm, thì bất ngờ có một nam chính khác, cao lớn mạnh mẽ đạp cửa xông vào, tung một cú đá bay luôn tên đáng khinh kia.
Ôn Nghiên thở phào, đồng thời cũng không nhịn được mà thầm lườm cốt truyện khuôn sáo đến mức buồn cười này.
Tiếp theo —
“Ai da!” Hai nam chính cuối cùng cũng ở bên nhau, lưỡi quấn lấy lưỡi. Ôn Nghiên hoảng hốt giơ tay che mắt, nhưng rồi lại tò mò hé hé ngón tay ra nhìn lén qua khe hở.
Hai người họ vừa hôn vừa… đánh nhau, đúng kiểu "ngươi không phục ta – ta cũng không phục ngươi", nền nhạc dồn dập căng thẳng…
Ôn Nghiên xem mà tim đập thình thịch, ngực như bị lửa thiêu, môi khô rát.
Cậu đưa đầu lưỡi l**m môi, toàn thân nóng bừng không chịu nổi, cảm giác kỳ lạ ấy lại dần dần xâm chiếm, khiến cậu không thể nào không mong đợi.
Yết hầu khẽ chuyển động, ngón tay trắng mảnh không ngừng run lên, giống hệt như thiếu niên trong phim – vừa hồi hộp vừa không dám làm liều.
Mấy giây sau, Ôn Nghiên cụp mắt, hàng mi run rẩy, bàn tay run rẩy vươn ra…
…
Đúng lúc này thì Cố Lẫm Xuyên đến gõ cửa phòng Ôn Nghiên.
Nhưng gõ mấy lần không ai trả lời, cửa thì bị khóa trái.
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng rồi mở cửa bước vào. Vừa vào đến nơi, anh đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm.
Lâu thế rồi còn chưa tắm xong?
“Ôn Nghiên.” Anh gọi.
Bên trong im ắng không đáp lại.
Cố Lẫm Xuyên bắt đầu thấy lo, áp sát tai vào cánh cửa, nghe thấy chút tiếng động mơ hồ, nhưng bị tiếng nước át mất, không rõ lắm.
“Ôn Nghiên!” Anh gọi lần nữa, vẫn không có phản hồi.
Không lẽ đi nhà kính trồng hoa về mệt quá, tắm nửa chừng thì ngất đi?
Lòng anh chùng xuống, có cảm giác như máu đang bị ai hút cạn, lo lắng cuồn cuộn trào dâng khiến anh không chần chừ thêm, lập tức đẩy cửa xông vào.
Thấy rõ tình huống trước mắt, cả người Cố Lẫm Xuyên khựng lại tại chỗ.
Con ngươi anh co rút, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên cảnh tượng rõ ràng.
Ôn Nghiên đang làm chuyện đó.
Cơ thể nhỏ gầy kia cong lên thành một đường cong căng mịn, chỗ nào lộ ra ngoài da thịt cũng hồng rực bóng loáng, ngón tay trắng nõn mỗi lần khẽ nhúc nhích lại khiến đôi mắt người nhìn như muốn nóng lên theo.
Bên tai là tiếng nước róc rách vốn chọc người ta ngứa ngáy, nhưng giờ bỗng chốc biến mất khỏi thế giới của anh.
Tất cả cảm giác trên người Cố Lẫm Xuyên lúc này, dường như chỉ còn lại một mình Ôn Nghiên.
Anh cứ thế mà nhìn chằm chằm cậu, không thể rời mắt.
Ngay sau đó, đối phương bỗng ngẩng đầu, đôi mắt nai ướt đẫm đang bị cảm xúc mãnh liệt chi phối nhìn thẳng về phía anh, hoảng hốt mà đáng thương, đuôi mắt hồng hồng như thể chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phát điên.
“Cố… Lẫm Xuyên?”
Cố Lẫm Xuyên không nói gì, lặng lẽ với tay khép cửa phòng tắm lại. Xe lăn lướt qua nền gạch đã bị nước làm ướt sũng, để lại một vệt dài in dấu.
“Em… có phải là…” Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng khàn đặc như lửa đốt:
“Muốn không?”
Ôn Nghiên cắn môi, cổ họng khô khốc đến không phát ra được tiếng nào. Lý trí như bị kéo về, xấu hổ và bối rối dồn dập ập đến, khiến đôi mắt cậu tràn đầy hoảng loạn và luống cuống vì bị phát hiện.
“Đừng sợ. Không sao đâu.” Cố Lẫm Xuyên nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không có chuyện gì hết.”
Ánh mắt anh từ từ rời khỏi gương mặt Ôn Nghiên, hạ xuống từng chút một. Vừa an ủi vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy an tâm: “Ngoan, cứ thư giãn một chút là được rồi, đừng sợ.”
Anh nhẫn nhịn rồi lại dịu dàng hôn lên khuôn mặt và khóe môi Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên ngơ ngác nhìn gương mặt Cố Lẫm Xuyên, lông mi run rẩy rồi siết chặt lại, sau đó cả người như không còn xương, rúc vào bờ vai rộng lớn của anh. Răng nanh nhọn cắn xuống đầy do dự, lại chẳng kém phần cương quyết.