Ôn Nghiên ngẩn ngơ đến khuya mới ngủ.
Cậu cảm thấy Cố Lẫm Xuyên hôm nay hơi kỳ lạ, lúc đối phương nói với cậu rằng mình không tặng quà, Ôn Nghiên rõ ràng cảm nhận được một tia ghen tỵ và tủi thân phát ra từ người anh.
Anh còn muốn đeo nhẫn đôi nữa.
Chẳng lẽ Cố Lẫm Xuyên thích cậu?
Ôn Nghiên lăn qua lộn lại trong chăn, rối rắm cắn môi.
Không không không, không thể nào.
Là một người đàn ông, ảo giác lớn nhất chính là: Anh ấy thích mình.
Ôn Nghiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tạm thời quy kết hành vi bất thường tối nay của Cố Lẫm Xuyên là do anh có tính kiểm soát mạnh.
Bây giờ cậu trên danh nghĩa cũng là “vị hôn thê” của Cố Lẫm Xuyên, với kiểu người bá đạo thích đánh dấu lãnh địa như anh, muốn dùng nhẫn để công khai chủ quyền cũng là điều dễ hiểu.
Ôn Nghiên gật gật đầu, cuối cùng cũng tự thuyết phục mình, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Còn bên phòng kế bên, Cố Lẫm Xuyên thì không dễ gì ngủ được như vậy.
Anh hai mươi bảy tuổi, bao nhiêu năm nay đều bận rộn trên thương trường, đấu đá với người ta, đề phòng khắp nơi, bên cạnh chưa từng có ai thân thiết hơn mức xã giao, nhu cầu và h*m m**n gì đều tự giải quyết.
Không phải là không có người chủ động tiếp cận anh. Lúc đi công tác bên ngoài, cũng từng có người trèo lên giường anh, nhưng Cố Lẫm Xuyên chưa từng một lần chấp nhận, trong lòng thậm chí còn chán ghét đến tột độ.
Anh không thích kiểu quan hệ lằng nhằng không sạch sẽ đó, cũng chưa từng có ai lọt vào mắt anh.
Lâu dần, tính cách lãnh đạm thành thói quen, lại thêm những lời đồn nhàm chán ác ý bên ngoài, người ta dần truyền miệng rằng anh là người “lạnh như băng”.
Nhưng làm gì có chuyện đó. Anh ngay cả việc mình bị liệt cũng là giả, chỉ có Ôn Nghiên là tin, còn ở trước mặt anh chẳng hề phòng bị.
Cố Lẫm Xuyên nằm trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Ôn Nghiên tối nay mặc quần áo nửa kín nửa hở, khiến anh càng mơ hồ mà nghĩ đến nhiều thứ hơn.
Anh đột nhiên mở mắt, xoay người xuống giường, toàn thân như căng chặt, cơ thể nóng bừng lên, cắn răng đi vào phòng tắm.
Anh không hề né tránh h*m m**n của mình. Người có lòng thì tự giải quyết, sau đó lại tắm nước lạnh cho tỉnh táo, chỉ có như vậy mới tạm thời áp chế được cảm giác vừa mãnh liệt vừa không thể khống chế ấy.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thực sự rung động, nên anh mới giống như một thằng nhóc non nớt bồng bột, mọi xúc cảm đều thẳng thắn và cháy bỏng đến vậy.
Cố Lẫm Xuyên chậm rãi thở ra một hơi, lúc nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ: Cơ thể của Ôn Nghiên thật sự cần được chăm sóc cẩn thận.
–
Sáng hôm sau hơn mười giờ, Cố Lẫm Xuyên đích thân đến gọi Ôn Nghiên dậy.
Ôn Nghiên hí mắt, không tình nguyện mà r*n r* vài tiếng.
Cậu vẫn chưa ngủ đủ, mơ mơ màng màng vùi mặt vào chăn, dùng cơ thể truyền đạt rõ ràng một tuyên ngôn: Cậu muốn ngủ nướng.
Trong chăn, hình người cuộn tròn như con sóc nhỏ, đáng yêu đến mức Cố Lẫm Xuyên không nhịn được nhéo nhéo nửa khuôn mặt cậu lộ ra ngoài.
“Dậy ăn sáng, hôm nay còn phải đi mua nhẫn.”
Tổng tài nào đó đã nói là làm, không rõ là vì sốt ruột trong lòng hay lý do gì, nhưng rõ ràng là đang gây tai họa cho một người còn chưa tỉnh ngủ.
Ôn Nghiên nghe được nửa câu thì quên mất nửa, chăn trùm kín đầu, mơ màng rầu rĩ nói:
“Em từ chối… Anh phiền quá, cho em ngủ thêm lát nữa…”
Mấy chữ sau càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe thấy gì nữa.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Anh xốc chăn từ đầu cậu xuống, kéo xuống đến cằm, cúi đầu, giọng thấp và hơi nguy hiểm: “Ai phiền?”
Ôn Nghiên lúc ở trong chăn thì lá gan to lắm, mắt còn chưa thèm mở, đáp mơ mơ màng màng: “Anh.”
“Anh là ai?” Cố Lẫm Xuyên nâng mặt cậu lên, bắt cậu nhìn mình.
“Anh là ai…” Ôn Nghiên lặp lại, lúc này mới lờ mờ mở mắt nhìn anh, lí nhí đáp:
“Cố Lẫm Xuyên.”
Lúc này Cố Lẫm Xuyên mới nở nụ cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, buông tay ra, vỗ nhẹ đầu cậu, giọng nói dịu dàng hơn mọi ngày: “Mắt đã mở rồi, thì dậy luôn đi.”
“Không dậy nổi!” Ôn Nghiên tuy đã tỉnh, nhưng vẫn hậm hực quay lưng về phía anh, tức giận nói:
“Sáng sớm không cho em ngủ, anh là kiểu người gì vậy chứ?”
Cố Lẫm Xuyên đúng là quá đáng thật!
“Mười giờ hơn rồi mà còn gọi là sớm?” Cố Lẫm Xuyên hôm nay có vẻ rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng giải thích:
“Ngủ nướng không tốt cho sức khỏe, em ngủ quá nhiều rồi.”
“Anh* hỏi qua Chung Mính Trạch rồi, về sau em nên vận động nhiều hơn.” Anh bổ sung thêm: “Ngủ cũng phải ít đi một chút.”
(*) giờ xưng anh.
Tuy chưa có thống kê cụ thể, nhưng Ôn Nghiên nhiều lúc ngủ mười mấy tiếng là chuyện thường, gần như gấp đôi người bình thường… Nếu không phải Chung Mính Trạch bảo là không sao thì anh đã kéo cậu đi kiểm tra rồi.
Nhưng Chung Mính Trạch cũng thật sự nói cậu nên ngủ ít lại, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phản xạ.
Vì thế sáng nay Cố Lẫm Xuyên mới đến gọi Ôn Nghiên dậy. Tuy anh không thấy phiền, nhưng cũng không thể để cậu ngủ mãi thành… khờ thật.
“Đứa khờ” Ôn Nghiên biết lần này tránh không khỏi, lăn một vòng trên giường, cuối cùng không tình nguyện ôm chăn ngồi dậy, mặt đầy u oán nhìn Cố Lẫm Xuyên.
Đều tại người này! Nếu không phải anh, cậu tối qua đâu mất ngủ, sáng nay mới dậy muộn chứ.
Mà Ôn Nghiên đâu biết, Cố Lẫm Xuyên đêm qua mất ngủ còn nghiêm trọng hơn cậu, mãi tới giờ vẫn chưa nghỉ đủ.
“Ngoan.” Nhớ lại kinh nghiệm hôm qua, Cố Lẫm Xuyên dỗ người trơn tru hơn hẳn:
“Rửa mặt một chút đi, anh chờ em ở nhà ăn, ăn xong mình đi chọn nhẫn.”
Lại là nhẫn.
Cố Lẫm Xuyên rõ ràng xem chuyện này là ưu tiên hàng đầu hôm nay, đến công ty cũng không buồn đi.
Ôn Nghiên ngáp dài, lẩm bẩm: “Nhẫn có chạy đi đâu được đâu chứ…”
“Ôn Nghiên.” Cố Lẫm Xuyên ánh mắt hơi trầm xuống, gọi thẳng tên cậu, lại bắt đầu nghiêm giọng.
Ôn Nghiên: “... Dạ.”
Cậu bò xuống giường, hừ một tiếng.
–
Nơi chọn nhẫn là cửa hàng xa xỉ hàng đầu thế giới, Cố Lẫm Xuyên toàn thân từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, hoặc đặt riêng theo yêu cầu, dân trong nghề chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Quan trọng là, Cố Lẫm Xuyên từng được mời tham gia phỏng vấn tài chính, lại là người tàn tật, còn đẹp trai, nên dù trước đây chưa từng đến cửa hàng này thì nhân viên ở đây cũng nhận ra anh.
Họ không làm lớn chuyện, chỉ là lập tức có một nhân viên nữ mỉm cười đi ra đón tiếp.
Theo lẽ thường, người như Cố Lẫm Xuyên sẽ không đến mua trực tiếp tại cửa hàng, dù có xa hoa đến đâu, họ vẫn thích tự mình thuê thiết kế riêng.
Nhưng lần này hai người cùng bước vào, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Cô nhân viên trong lòng lửa tám chuyện cháy bừng bừng, nhưng vẫn giữ ánh mắt nghiêm chỉnh, không nhìn chằm chằm hai người, chỉ nhẹ nhàng hỏi nhu cầu của họ.
“Muốn xem nhẫn ạ.” Ôn Nghiên hơi ngượng ngùng trả lời.
“Ừ.” Cố Lẫm Xuyên bổ sung ngay bên cạnh, không bỏ sót một chữ.
“Nhẫn đôi.”
Anh nói chuyện vô cùng thản nhiên, ngược lại là Ôn Nghiên thấy hơi lúng túng.
Cố Lẫm Xuyên nói thì nói, sao phải nhấn mạnh từ “đôi” như vậy chứ? Làm như họ thật sự là một cặp vậy.
“Vâng, nhẫn bên này, mời hai vị theo tôi.” Nhân viên nữ nở nụ cười thân thiện, dẫn đường phía trước.
Dù trong lòng có đang đoán quan hệ của hai người thế nào, cô ấy vẫn giữ đúng chuẩn mực, không để lộ cảm xúc lên mặt, khiến cả hai người đều hài lòng.
Nhân viên giới thiệu một vài mẫu nhẫn đôi, Ôn Nghiên thấy mẫu nào cũng đẹp, trong lúc nhất thời không quyết được, quay đầu nhìn sang Cố Lẫm Xuyên.
“Em chọn đi.” Cố Lẫm Xuyên chỉ cần là nhẫn, kiểu gì cũng không quan trọng. Anh sờ sờ ngón áp út: “Thích cái nào thì mua hết cái đó.”
“Mua nhiều vậy làm gì?” Ôn Nghiên nhíu mày nhìn anh.
Cố Lẫm Xuyên mặt không đổi sắc:
“Thay phiên đeo, em không phải thích à?”
“Nhưng không thể mua hết được.”
Ôn Nghiên lẩm bẩm, không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Lẫm Xuyên bất đắc dĩ “chậc” một tiếng:
“Vậy chọn cái đắt nhất.”
“Cái này đá quý không tệ.” Anh chỉ vào một mẫu, rồi lại chỉ sang mẫu khác:
“Cái bên kia cũng đẹp.”
Ôn Nghiên mặt nhăn như bánh bao, nhìn anh như thể muốn nói: “Không còn lời nào để nói.”
Người này chọn đồ chẳng khác gì lời anh nói với chú Chu trước kia: phô trương và xa hoa.
“Thôi, để em tự chọn.” Ôn Nghiên quay đầu đi.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
Anh vừa mới… bị ghét bỏ?
Vừa định nói gì đó, Ôn Nghiên đã vỗ vỗ tay anh, chỉ vào một cặp nhẫn có họa tiết chim và hoa: “Cái này đặc biệt ghê.”
“Còn có mẫu này của nhà thiết kế kia, hoa hồng và gai… Nghe thôi đã thấy ngầu, bình thường cũng đeo được!” Ôn Nghiên chọc chọc anh.
“Anh thích không?”
Cố Lẫm Xuyên đối mặt với đôi mắt lấp lánh của cậu trong vài giây, cảm giác như cả thế giới đều bừng sáng.
“Mua.” Cổ họng anh khẽ động, tim đập mạnh đến lạ thường.
Ôn Nghiên vui sướng reo lên.
“A! Cố tổng thật tốt!”
Cậu còn vỗ tay vui vẻ.
“Ừ,” Cố Lẫm Xuyên ho nhẹ một tiếng, gượng gạo khống chế bản thân không kéo tay cậu, chỉ khẽ nắm lòng bàn tay.
Rõ ràng tối qua là Ôn Nghiên nói sẽ tặng anh một món quà, cuối cùng lại thành ra Cố Lẫm Xuyên vẻ mặt thỏa mãn quẹt thẻ mua sắm cả buổi.
Hai người vừa rời khỏi cửa hàng dưới ánh mắt đầy phấn khích của chị nhân viên, cô gái ấy cúi đầu chào tiễn, rồi vừa ngẩng lên đã hít sâu một hơi, quay đầu chạy như bay về phía mấy chị em khác.
Trong tiệm không có khách, cô vừa nhảy chân sáo vừa khống chế giọng la nhỏ:
“Trời ơi trời ơi trời ơi! Ngọt quá đi mất!”
Cô không kiêng dè gì mà kể lại với các chị em: “Mấy bà không biết đâu, lúc anh ấy nói ‘mua’ đó, đỉnh cao nam thần luôn!”
“Anh ấy đúng là tổng tài của Cố thị đó hả? Còn cậu nhóc đi cùng đẹp trai kia là người yêu thật luôn à? Hay là kiểu… bao nuôi?” Một người khác tò mò hỏi.
Dù gì trong giới hào môn, những tình huống như “bao nuôi người yêu nhỏ” hay “chim hoàng yến” đều chẳng hiếm.
“Không giống đâu.” Cô nhân viên kia hơi ngập ngừng, rồi kiên quyết lắc đầu.
“Rõ ràng là tình nhân thật.”
Không ai sẽ dám công khai mối quan hệ nếu chỉ là nuôi nhân tình, tất cả đều mập mờ giấu giếm.
Nhưng ngay từ lúc bước vào thì Cố tổng đã rất tự nhiên, chẳng hề né tránh.
Huống hồ thường thì trong mối quan hệ kiểu đó, tiểu tình nhân sẽ phải lấy lòng kim chủ. Nhưng hai người kia thì ngược lại.
Trông như Cố tổng là người bị dắt đi cơ!
Cô nhân viên cảm thán; “Cố tổng trong lời đồn xem ra ở nhà không có quyền lắm đâu nha…”
Chắc là bị bạn nhỏ kia quản nghiêm lắm.
–
Ôn Nghiên cảm thấy hôm nay Cố Lẫm Xuyên có vẻ đặc biệt vui. Sau khi mua nhẫn xong, anh lại kéo cậu đi mua quần áo, còn cực kỳ phóng khoáng.
“Nhưng mà em không thiếu đồ mặc mà,” Ôn Nghiên có hơi thắc mắc.
“Ở nhà cũng nhiều lắm rồi.”
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Có vài món đã đủ dùng?”
Phòng để đồ rộng như vậy mà cậu còn nghĩ đủ xài?
Thấy anh có vẻ không hài lòng, Ôn Nghiên liền hít mũi một cái, gật đầu đồng ý.
“Vậy mình đi mua nữa nha.”
Có người muốn mua đồ cho cậu, cậu còn vui không kịp!
Thế là hai người đi dạo tiếp hơn hai tiếng, càng đi Cố Lẫm Xuyên lại càng hào hứng, dạo đến mức Ôn Nghiên gần như mệt lả.
Cậu vừa thử xong bộ cuối, ngồi phịch xuống sofa trong tiệm, cả người tựa về phía xe lăn bên cạnh theo bản năng.
“Không thử nữa đâu…” Ôn Nghiên yếu ớt nói.
“Em yếu lắm, em cần nghỉ… Cố Lẫm Xuyên…”
Cố Lẫm Xuyên gật đầu dịu dàng, đỡ cậu tựa vào vai mình.
“Vừa nãy thử mấy bộ đó, em thích cái nào?”
“Ừm…” Ôn Nghiên nghĩ một chút, rồi chỉ tay.
“Cái này, cái này, còn cái kia nữa…”
“Đều thích hả? Vậy thì tất—”
“Ba bộ này không thích, mấy cái còn lại thì thích.” Ôn Nghiên dạo cả buổi trưa có chút mệt nên hơi tuỳ tiện, nhưng vẫn nhìn anh ngọt ngào cười.
Cố Lẫm Xuyên lập tức bảo nhân viên gói hết lại, quẹt thẻ không chớp mắt.
Kết quả, vị tổng tài lãnh đạm lạnh lùng lại được cậu khen một câu ngọt lịm: “Cố tổng thật tốt, thật là hào phóng quá trời!”
Anh gõ gõ tay lên xe lăn, nhướng mày hài lòng.
“Thích không?”
“Thích ơi là thích!” Ôn Nghiên gật đầu lia lịa, nhìn anh đầy nịnh nọt.
Tính tình điềm đạm, chân tật nguyền, lại còn có tiền…
Quả nhiên cậu lúc trước chọn như vậy là đúng đắn cực kỳ.
Cố Lẫm Xuyên mặt vẫn không biến sắc, khoé môi khẽ cong lên. Trong lòng anh tự hiểu, câu “thích” này có thể là một lời tỏ tình kín đáo của Ôn Nghiên.
Ban đầu hai người đi dạo chỉ có hai người, nhưng khoảng hai mươi phút trước, Ôn Nghiên bỗng chớp mắt hỏi: “Sao mình không có vệ sĩ xách đồ theo như trong phim Hàn vậy?”
“Em muốn?”
Thật ra những món đã mua có thể để lại tiệm và ghi địa chỉ giao hàng, không cần xách đi.
Nhưng do ảnh hưởng bởi khí chất cao điệu của Cố Lẫm Xuyên nên Ôn Nghiên lại thấy hơi háo hức muốn thử một lần.
Vậy là Cố Lẫm Xuyên gọi điện.
Mười mấy phút sau, bốn người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Ôn Nghiên. Một người trong đó còn là nữ vệ sĩ từng gặp ở bữa tiệc hôm qua, tất cả đứng nghiêm chỉnh chờ lệnh.
Nếu Ôn Nghiên không ngăn lại, chắc mấy người đó đã hô lên “tiểu thiếu gia chào ngài”.
Người qua đường xung quanh bắt đầu nhìn họ, Ôn Nghiên thấy hơi xấu hổ, liền nép vào sau lưng Cố Lẫm Xuyên, tay che mặt.
Cậu không nghĩ chỉ gọi hai người thôi, ai ngờ anh cho cả bốn người đến.
Nhưng may thay, khi thấy người ngồi xe lăn là một quý ngài khí chất cao ngạo, mọi người liền từ nghi ngờ chuyển sang thấu hiểu: “À, thì ra là vậy.”
Dù sao cũng là người có tiền mà lại tàn tật, đi đâu cũng nên cẩn thận.
Mọi người ánh mắt có chút tiếc nuối rồi rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Tiếc thật, tàn tật rồi…
Ôn Nghiên nghẹn cười đến đỏ mặt, Cố Lẫm Xuyên thì mặt không đổi sắc, còn khẽ nhéo tay cậu một cái trừng phạt.
Vì có màn “diễu hành” này, nên sau đó khi hai người ra khỏi tiệm với bốn vệ sĩ xách giỏ đồ theo sau, mọi người cũng không nhìn quá nhiều.
Dù vậy, mỗi khi ai đó nhìn qua, rồi thấy Cố Lẫm Xuyên, đều lập tức bày ra vẻ mặt thông cảm.
Trên đường về nhà, đi ngang một tiệm hoa, Ôn Nghiên liếc nhìn vào, một ý nghĩ trong lòng lại trỗi dậy.
“Thích?” Cố Lẫm Xuyên thấy cậu nhìn những bông hoa sặc sỡ, lập tức phất tay kiểu tổng tài, dặn: “Mua hết đi.”
Bảo tiêu định bước vào hành động thì Ôn Nghiên vội ngăn lại, mím môi, quay đầu nói: “Thật ra em không định mua hoa… Em muốn tự mình trồng.”
Hôm nay tâm trạng Cố Lẫm Xuyên tốt chưa từng có, tốt đến mức Ôn Nghiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“Cố Lẫm Xuyên.” Cậu hít sâu, thăm dò.
“Lúc trước em đi dạo sau vườn, phát hiện ra phía sau hình như có nhà kính… Em muốn—”
Ôn Nghiên không nói hết câu. Cậu biết Cố Lẫm Xuyên hiểu ý mình, nhưng vẫn cúi đầu, lông mi cụp xuống đầy lo lắng.
Quả nhiên, chỉ một câu nói của cậu khiến cả người Cố Lẫm Xuyên như chìm xuống. Gương mặt anh trầm hẳn, như bị bao phủ bởi một lớp u ám. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
Đó là nơi chứa đầy kỷ niệm, vừa thương nhớ vừa chẳng muốn đối diện.
Ôn Nghiên biết mình vừa đào trúng nơi yếu mềm nhất trong lòng anh, bỗng thấy có phần hối hận.
Không được… Cứ thế này thì không ổn…
Cậu l**m môi, mạnh dạn nói tiếp: “Thật ra chú Chu kể với em về nguồn gốc nhà kính đó… Anh đừng trách chú Chu nhé, là em ép hỏi đấy. Em biết anh rất để tâm nơi đó, nhưng cũng vì vậy nên anh mới tránh né nó. Em không biết là vì anh sợ nhớ chuyện buồn, hay vì lý do khác…”
“Nhưng em nghĩ nếu bà nội còn sống, bà cũng muốn nơi đó được hồi phục như xưa.”
“Bà nhất định muốn…” Ôn Nghiên ngẩng đầu, mắt ánh lên trong nắng, vừa dịu dàng vừa kiên định.
“Muốn nơi ấy lại có hoa nở rực rỡ, đón nắng mặt trời.”
Cố Lẫm Xuyên chợt ngẩng đầu, trong mắt anh tối đen như biển chết, nhưng có tia sáng lập loè không ngừng.
Ôn Nghiên đã khẩn trương đến mức muốn khóc, nhưng vẫn kiên định nhìn thẳng vào anh.
Một lúc sau, Cố Lẫm Xuyên mới khẽ nhúc nhích môi, giọng trầm thấp: “Em chắc chắn, là em muốn dùng nhà kính đó?”
Ôn Nghiên ngẩn người. Cậu không hiểu rõ tầng tầng cảm xúc trong mắt anh, chỉ thấy ánh nắng dường như cũng bị lu mờ.
“Em chắc chứ, Ôn Nghiên?” Anh lại hỏi lần nữa.
Nếu Ôn Nghiên nói “chắc chắn”, vậy thì cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không để cậu rời đi nữa.
Dù tương lai có ra sao, kể cả là cái chết, thì Ôn Nghiên cũng nhất định phải ở bên anh.
Cố Lẫm Xuyên gần như điên dại, nhưng vẫn cố chấp nghĩ như vậy.