“Lời này của Cố tổng có phần không thỏa đáng lắm, đây dù sao cũng là Thẩm gia mà.”
Yến Tư Tắc đứng dậy, dưới lớp kính mỏng là hàng mày hơi chau lại, mang theo chút bực bội vì kế hoạch ban đầu bị phá vỡ.
Hắn liếc nhìn Ôn Nghiên, trong đáy mắt thoáng hiện một tia tiếc nuối.
Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Cố Lẫm Xuyên đến thật chẳng đúng lúc, đúng là một kẻ khó đối phó.
Dù sao anh cũng không phải hạng người như Thẩm Dược, đầu óc non nớt dễ dụ. Tâm tư sâu kín, đã vậy lại là người điều khiển mối quan hệ song phương suốt bao năm nay trong giới, hơn nữa thân phận ở Yến gia vốn đã không thấp…
Nên ở trước mặt Cố Lẫm Xuyên, hắn căn bản không còn đường sống.
“Yến hội lần này đối với cả Thẩm gia lẫn Yến gia đều mang ý nghĩa rất lớn, Cố tổng chắc cũng hiểu điều đó.”
Yến Tư Tắc đè nén bất mãn trong lòng, nở nụ cười trông có vẻ hòa nhã: “Trưởng bối trong nhà sai tôi đến dự tiệc, Cố tổng bây giờ lại định đuổi tôi đi, có phần không thích hợp.”
“Cậu?” Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt liếc hắn một cái, như thể thấy được trò cười, giọng khinh miệt đầy châm chọc: “Yến gia hiện tại không còn ai dùng được à? Đến nỗi phải đưa cậu ra ngoài?”
Sắc mặt Yến Tư Tắc lập tức tối sầm lại vì những lời này, hàng mi dài cụp xuống, cả khuôn mặt trở nên âm trầm.
Giọng điệu vốn hòa nhã cũng mang theo chút cảnh cáo: “Cố Lẫm Xuyên, anh đừng làm quá. Nếu Cố và Yến hai nhà trở mặt, cũng chẳng có lợi gì cho anh cả.”
“Sao? Cậu có thể đại diện cho Yến gia?” Đôi mắt đen của Cố Lẫm Xuyên chợt nâng lên, hàn ý khiến người ta lạnh sống lưng.
“Cậu nghĩ mình là ai, mà lại dám nói mấy lời này với tôi?”
“Muốn tôi nể mặt cậu? Được, gọi người đứng đầu Yến gia tới đây. Còn cậu… Yến Tư Tắc, phải không?”
“Cậu xứng à?”
Từng câu từng chữ của Cố Lẫm Xuyên như mang theo áp lực nặng nề, khí thế bức người, đáy mắt lạnh lùng gần như kết thành băng, khiến người nghe run rẩy cả người.
Khi giọng anh dứt, cả căn phòng rơi vào im lặng đến đáng sợ.
Ba chữ “Cậu xứng à” như còn văng vẳng bên tai mọi người, chấn động tâm trí, khiến da đầu tê dại.
Thẩm Dược bị khí thế kia ép đến cứng đờ tại chỗ.
Mãi đến lúc đó, Yến Tư Tắc mới đột nhiên nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
Hắn hoàn toàn không đủ tư cách đại diện Yến gia, cho dù có thêm vài chục năm nữa cũng không đủ. Bởi vì trong Yến gia còn có người ưu tú hơn hắn gấp nhiều lần.
Còn Cố Lẫm Xuyên thì đã vững vàng ngồi ở vị trí người đứng đầu Cố gia, hiện tại địa vị trong giới kinh doanh có thể nói là hô mưa gọi gió, nói một là một.
Yến Tư Tắc chẳng có lợi thế gì, đến cả cái gọi là “đường lui” mà hắn tự cho mình cũng chẳng có.
Sự kiêu ngạo và tự tin mà hắn vốn mang theo, cái danh “người khống chế”, “người ở vị trí cao”, giờ phút này dưới thực lực tuyệt đối đều không đáng một xu.
Đầu óc Yến Tư Tắc bỗng trở nên trống rỗng, hắn chợt nhớ lại: Hình như đã từng có một lần, có người trong Yến gia âm thầm tìm cách bắt tay với Cố gia để trục lợi, kết quả sau khi bị phát hiện, toàn bộ chứng cứ bị Cố Lẫm Xuyên ném thẳng đến trước mặt ông cụ Yến.
Kẻ đó như con chó bị đánh, bị chính người trong Yến gia đưa đi xử lý, giam lại để làm gương.
Trong chuyện đó, Cố Lẫm Xuyên từ đầu đến cuối không hề ra mặt, thậm chí cả bóng dáng cũng không lộ.
Sau cùng, dự án bị ngừng toàn bộ, mọi mối hợp tác bị Cố Lẫm Xuyên một tay cắt đứt. Những kẻ tham gia mong kiếm lời không ai thu được một xu, kẻ thì thân bại danh liệt, kẻ thì nhà tan cửa nát, vào tù bóc lịch.
Cố gia là bên chịu tổn thất lớn nhất —— nhưng Cố Lẫm Xuyên hoàn toàn không quan tâm. Anh chỉ muốn những kẻ phản bội, những con kiến không biết điều kia, bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đó là chuyện xảy ra nửa năm sau khi Cố Lẫm Xuyên ngồi lên vị trí chưởng môn nhân Cố gia, một đòn nghiêm khắc như sấm sét đã làm chấn động giới kinh doanh, khiến không ít người có tiếng phải khiếp vía.
Khi ấy người ta đồn rằng: Cố Lẫm Xuyên là loại điên có thể “giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm”.
Không ai không sợ loại điên như thế.
Giới kinh doanh là nơi đặt lợi ích lên hàng đầu. Thương nhân không động thì không dậy, chỉ vì lợi mà hành động. Thương nhân không có bạn mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi —— nhưng những điều đó ở Cố Lẫm Xuyên hoàn toàn không tồn tại.
Trong mắt anh không dung được một hạt cát.
Anh chưa từng đòi hỏi đối tác phải thuần phục, cũng chẳng cần ai cúi đầu. Thi thoảng, anh còn sẵn sàng biểu hiện chút khoan dung, rộng lượng với các gia tộc và doanh nghiệp khác, như thể cho họ chút “tự do”.
Còn cả vụ tai nạn xe kia nữa —— ánh mắt Yến Tư Tắc theo bản năng rơi xuống hai chân Cố Lẫm Xuyên, đáy mắt hiện lên nỗi sợ trước nay chưa từng có.
Chi tiết nội tình thì hắn không rõ, nhưng các gia tộc đều biết: Cố Lẫm Xuyên đã dùng đôi chân này để đổi lấy hai mạng sống của thế hệ trẻ khác trong Cố gia.
Dùng sinh mệnh làm tiền cược, đánh cuộc một lần xoay chuyển thời thế.
Đó là quyết định của một người chưa đến 25 tuổi. Dứt khoát, can đảm, quyết đoán, được ăn cả ngã về không.
Người khác lấy gì để so với anh? So thế nào cũng không bằng.
Hô hấp Yến Tư Tắc bắt đầu hỗn loạn, phảng phất như bị đánh một cú trí mạng, thân hình đứng không vững.
Hắn siết chặt nắm tay, ngũ quan gần như vặn vẹo, thần kinh căng như dây đàn. Nhưng trong đáy mắt, sự sợ hãi dần dần bị thay thế bởi cố chấp.
Không, không thể.
Hắn không thể cứ như thế mà sụp đổ tại đây. Sự kiêu hãnh của hắn không cho phép hắn cúi đầu trước người khác.
Một lát sau, Yến Tư Tắc như người sắp chết đuối chợt thở được một hơi, miễn cưỡng ổn định bản thân, cố giữ lại chút thể diện sau cùng.
Hắn khép mắt, hít sâu một hơi, rồi nhìn về phía Ôn Nghiên.
Còn Ôn Nghiên thì… vẫn hơi ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Thật ra, cậu cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy một Cố Lẫm Xuyên uy nghiêm và áp đảo như thế.
Khí thế đó khiến cậu giật mình đến mức không nhịn được rụt lại một chút, tính trốn ra sau lưng chú Chu. Ai ngờ lại bị Cố Lẫm Xuyên duỗi tay kéo một cái, nắm chặt lấy tay cậu.
Ôn Nghiên: !!!
Tình huống gì thế này? Không phải người này đang nhìn Yến Tư Tắc sao?
Ôn Nghiên trừng mắt nhìn Lẫm Xuyên, phát hiện ánh mắt đối phương hoàn toàn không dịch chuyển chút nào.
Vậy sao lại có thể chuẩn xác bắt được tay cậu? Sau gáy mọc thêm con mắt à?
Ôn Nghiên vùng vẫy một chút, muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, không để cậu giãy thoát.
Thôi được rồi…
Dừng lại hai giây, Ôn Nghiên đảo tròng mắt, bất ngờ lại rút tay lần nữa, nhưng Cố Lẫm Xuyên như đã đoán trước, giơ tay bắt lấy, lần này không để lại cho cậu chút cơ hội nào.
Ôn Nghiên: “……”
Phiền ghê, sao cái gì Cố Lẫm Xuyên cũng có thể đoán được thế không biết.
Khi đang rầu rĩ cụp mắt xuống, Ôn Nghiên cảm giác được tay mình bị anh nhẹ nhàng bóp hai cái, không mạnh, còn hơi ngứa.
Giống như đang nói: ngoan ngoãn một chút, đừng làm loạn.
Ôn Nghiên khẽ run lông mi.
Thôi, cậu không động đậy nữa.
Để bị kéo đi cũng không sao, dù gì cũng từng bị kéo rồi, cảm giác giãy nữa là tay sẽ bị bóp gãy luôn.
Cố Lẫm Xuyên cảm thấy Ôn Nghiên đã ngoan ngoãn, liền âm thầm buông lỏng lực tay, coi như tha cho cậu.
Mọi người trong khung cảnh ngột ngạt vừa nãy đều trơ mắt nhìn hai người “tương tác”, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm phút chốc bị chút mập mờ này phá tan.
Thẩm Dược đưa tay che mặt, nén giọng:
“Á ừm...”
Yến Tư Tắc tất nhiên cũng thấy, ánh mắt khẽ dao động, trơ mắt nhìn Cố Lẫm Xuyên đang nắm tay Ôn Nghiên, chuyển thành đan mười ngón tay lại với nhau.
Ngực hắn phập phồng mãnh liệt.
Đúng rồi, cái gì mà thương trường, cái gì kế hoạch lớn, cái gì địa vị, vốn dĩ không phải mục đích của hắn. Hắn không thể cứ bị Cố Lẫm Xuyên dắt mũi đi như vậy, tuyệt đối không thể.
Yến Tư Tắc ổn định lại tâm trí.
Mục tiêu ban đầu của hắn vốn dĩ chỉ là Ôn Nghiên, chỉ là Ôn Nghiên mà thôi.
Cho dù Cố Lẫm Xuyên có uy phong đến đâu trong giới kinh doanh, cũng không đại diện cho việc anh ấy chắc chắn là người phù hợp để xử lý chuyện tình cảm.
Nếu không, thì vừa rồi Ôn Nghiên đã không phản kháng việc anh nắm tay.
Yến Tư Tắc tinh ý nhận ra sự giãy giụa và miễn cưỡng chấp nhận của Ôn Nghiên.
Mà hắn hiểu rất rõ, cưỡng ép thì chẳng bao giờ có kết quả tốt.
Cho dù có, kết quả đó cũng không phải là tình yêu.
Yến Tư Tắc cố chấp mà cứng đầu, tự chia tách trong đầu mình người có “thực lực” và “tư cách yêu thương” thành hai cá thể. Nếu xét ở phương diện sau…
Yến Tư Tắc cho rằng mình có tư cách, cũng có năng lực, để mang đến tình yêu cho Ôn Nghiên.
“Tôi thừa nhận, đúng là tôi không thể đại diện cho Yến gia, được, tôi sẽ rời đi.” Yến Tư Tắc đột nhiên mở miệng.
Cách yếu thế bất ngờ khiến mọi người ở đây sửng sốt vài giây.
Yến Tư Tắc chưa từng chịu nhục nhã đến thế, nhưng vẫn cố hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nhưng Cố tổng, anh không thể tước đoạt quyền tự do kết bạn của Ôn Nghiên, anh nên tôn trọng cậu ấy.”
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt ngày càng khó coi của Cố Lẫm Xuyên, hắn lại một lần nữa nhìn về phía Ôn Nghiên: “Ôn Nghiên, tôi nói muốn kết bạn với cậu là thật lòng.”
“Cậu cũng nhìn ra rồi mà, tôi thật sự rất tôn trọng ý nguyện của em. Hơn nữa, chỉ là thêm một người bạn thôi mà...” Yến Tư Tắc gượng gạo cười: “Chẳng lẽ cậu muốn vì Cố Lẫm Xuyên mà đổi ý sao?”
“Tôi...” Không ngờ chủ đề xoay chuyển quá nhanh, Ôn Nghiên bỗng ngẩn người, không biết trả lời sao.
Cậu theo bản năng quay sang nhìn Cố Lẫm Xuyên, động tác này thể hiện rõ sự tin tưởng và dựa dẫm vô thức, trong mắt còn ánh nước long lanh.
Tư thế đó khiến Cố Lẫm Xuyên rất hài lòng, hài lòng đến mức cơn giận với Yến Tư Tắc cũng tiêu tan quá nửa, những lời vốn định buông ra để châm chọc hắn cũng lười nói, cảm giác như mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa.
Dù sao thì, Ôn Nghiên vốn dĩ là người thích anh. Đó chẳng phải là tự tin của anh sao?
Nhưng dù vậy, Cố Lẫm Xuyên vẫn cực kỳ dứt khoát đáp: “Không được.”
Ôn Nghiên lập tức ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, còn vui vẻ lặp lại, như thể tuyên bố trước mọi người: “Anh ấy nói không được, tôi nghe anh ấy.”
Yến Tư Tắc: “……”
Khóe miệng hắn giật giật, nụ cười suýt nữa sụp đổ.
“…Nhà tôi có một con chó Akita, có dịp thì cậu tới chơi, tôi tin cậu chắc chắn sẽ rất thích nó.”
Cậu với nó rất giống nhau.
“Chó Akita à?” Ôn Nghiên nghiêng đầu hỏi lại.
“Cũng chỉ là chó thôi...”
Cố Lẫm Xuyên ban đầu không định để tâm, nhưng thấy Ôn Nghiên có vẻ hứng thú, liền cau mày, nắm tay cậu chặt hơn.
“Nhà tôi cũng nuôi.”
“Không đúng không đúng,” Ôn Nghiên vội vàng xua tay còn lại.
“Ý em là... em không thích mấy con chó của cái quốc gia đó lắm, thôi khỏi.”
Yến Tư Tắc sững người: “Gì cơ?”
Thẩm Dược không nhịn nổi cười bật ra tiếng “ha ha ha”, vui như Tết.
Cố Lẫm Xuyên cũng nghiêng đầu, dùng động tác che giấu nụ cười khó kiềm lại.
Ôn Nghiên chớp chớp mắt.
Thật ra cậu rất thích động vật nhỏ, nếu thật sự tiếp xúc, biết đâu sẽ cưng nựng hết mức, như mấy video trên mạng ấy, xem chó như con trai mà nuôi thì việc này vốn dĩ chẳng có gì sai.
Nhưng vấn đề là... con chó đó là Shiba.
Dòng máu trong người cậu như muốn nhắc nhở: nếu thật sự xem Shiba như con trai, thì thể nào cũng bị trời đánh.
Ôn Nghiên sợ run, toàn thân phản kháng, lầm bầm: “Thật ra, tuy con chó đó cũng chẳng làm gì sai, nhưng mà cảm ơn thiện ý của anh, tôi không nhận đâu.”
Yến Tư Tắc nghẹn lời, khóe miệng cứng lại: “…Được rồi.”
Ôn Nghiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ chọc tay vào Cố Lẫm Xuyên.
“Hay là... mình xuống dưới trước đi?”
Cậu thật sự muốn rời khỏi chỗ này, nếu không Yến Tư Tắc cứ hỏi mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, nói mấy câu cũng kỳ kỳ quái quái.
Cậu không muốn trả lời tí nào.
“Ừ.”
Cố Lẫm Xuyên trong lòng lúc này sung sướng không tả nổi, không nhịn được liếc nhìn gương mặt nghiêng mềm mại, tinh xảo của Ôn Nghiên.
Người này vừa rồi ngoan ngoãn nói mấy câu kia, đáng yêu đến mức phạm quy.
Ôn Nghiên cau mày: “Anh nhìn em làm gì?”
“Không có gì.” Cố Lẫm Xuyên nhanh chóng mím môi, nhếch môi nhẹ nhàng:
“Xuống lầu thôi.”
Dưới lầu còn một đám thích gây chuyện đang đợi anh dọn dẹp kìa.