Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn

Chương 27

Ôn Nghiên nghe thấy lời lẽ xúc phạm nặng nề kia, toàn thân lạnh toát. Cậu trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Ôn Ngọc Trác, giọng run lên:

“Anh đang nói linh tinh gì đó?!”

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Khi những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Nghiên đã giận dữ đẩy mạnh Ôn Ngọc Trác ra.

“Ồ, phản ứng lớn vậy sao?” Ôn Ngọc Trác đứng vững lại, cười khinh miệt.

“Tôi nói sai chỗ nào? Còn chưa cưới mà đã dọn đến ở chung với người ta... Chẳng phải cậu là tiểu tình nhân Cố Lẫm Xuyên bao nuôi à?”

Hắn giả vờ ngạc nhiên, giọng điệu càng thêm cay độc:

“A, chẳng lẽ trên giường cậu không gọi anh ta là chủ nhân? Hay là gọi là Da—”

“Câm miệng lại cho tôi!” Ôn Nghiên run rẩy hét lên.

“Ôn Ngọc Trác! Mẹ nó mày đang bốc phân ở đây cái gì vậy?!”

Thẩm Dược kéo mạnh Ôn Nghiên ra sau, rồi lao thẳng đến chỗ Ôn Ngọc Trác, nắm chặt cổ áo hắn, mặt đối mặt, ánh mắt hung dữ như thú hoang nổi giận:

“Mày lần trước bị ăn đòn chưa đủ hả?!”

“Sao? Muốn đánh tiếp à?” Ôn Ngọc Trác cũng không chịu thua, túm ngược lại cổ áo Thẩm Dược, gằn giọng: “Lần trước tao uống nhiều quá nên mày tưởng tao sợ mày thật sao? Hả?!”

Thẩm Dược cười lạnh, vung nắm đấm thẳng vào mặt hắn.

Ôn Ngọc Trác không ngờ Thẩm Dược dám động tay ngay giữa buổi tiệc, trong lòng chửi thầm cậu ta là đồ điên, sau đó nghiến răng đỡ đòn.

Hai người lập tức lao vào nhau đánh tới tấp.

Chú Chu thấy vậy lặng lẽ rút lại cái chân vừa tính giơ lên, quay sang đỡ lấy Ôn Nghiên vừa bị đẩy về phía mình, lo lắng hỏi:

“Thiếu gia, cậu có sao không? Có đau không?”

Ôn Nghiên mím môi, tim vẫn còn đập loạn vì sợ hãi.

Những lời sỉ nhục trắng trợn ban nãy khiến cậu tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy, trong mắt lấp lánh giận dữ kèm cả nước mắt lý trí.

Cậu l**m môi cho đỡ khô, ho khan mấy tiếng rồi mới khẽ lắc đầu với chú Chu:

“Không sao đâu ạ.”

Sắc mặt chú Chu sầm lại. Vừa rồi nếu không phải Thẩm Dược ra tay nhanh hơn thì cái chân ông đã đá thẳng vào mặt tên kia rồi. Thật đáng tiếc.

Bên kia, hai người vẫn đang xông vào nhau đấm đá.

Ôn Nghiên lo lắng vội chạy qua kéo Thẩm Dược ra.

Nhưng hai tên con trai đang trong lúc nóng máu, thêm cả mối thù cũ chưa giải quyết, lúc này đã đỏ cả mắt, mỗi cú đấm đều nặng như tạ.

Ôn Nghiên không cẩn thận bị va vào vai một cái, cậu cố nhịn đau.

Số người vây xem càng lúc càng đông.

Lúc này còn chưa đến sáu giờ, những người đã tới buổi tiệc sớm phần lớn đều là thế hệ trẻ của các gia tộc và cùng lứa với Thẩm Dược.

Mấy người lớn tuổi còn đang giữ hình tượng, sẽ đến muộn hơn.

Bọn trẻ thì đủ loại: có đứa ngoan, có đứa hư. Nhưng có chung một điểm là ai cũng thích hóng chuyện.

Thấy bên ngoài có đánh nhau, tất cả đều tò mò tụ lại, khe khẽ bàn tán xì xào, chẳng ai to tiếng, có đứa còn tiện tay xin info kết bạn.

Ai cũng rất “tế nhị”, không ai dại gì mà lao vào can hai thiếu gia đang đánh nhau như điên.

Dù sao cũng là Thẩm gia với Ôn gia, đánh nhau thì kệ, đụng vào lại thành tai bay vạ gió.

Thẩm Dược đè Ôn Ngọc Trác lên nắp ca-pô xe, một tay bóp cổ hắn, mắt đỏ ngầu như quỷ.

Rõ ràng nhỏ hơn đối phương hai tuổi, vậy mà khí lực lại không thể coi thường. Có lẽ do Ôn Ngọc Trác sống sa đọa từ nhỏ, thể lực giờ đã tụt dốc, hoàn toàn không đỡ nổi.

Ôn Nghiên vội kéo tay Thẩm Dược, thấy Ôn Ngọc Trác bắt đầu trợn mắt trắng, hoảng hốt hét:

“Thẩm Dược! Cậu muốn b*p ch*t anh ta hả! Mau buông tay ra!”

Một giọng nữ bình tĩnh vang lên:

“Dược ca.”

Mạn Mạn?

Thẩm Dược nghe thấy giọng quen liền khựng lại, dưới sức kéo của Ôn Nghiên, lập tức thả tay.

Ôn Ngọc Trác như cá sắp chết đuối, rũ rượi nằm bò lên nắp xe thở hồng hộc.

Ôn Nghiên quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa vang lên.

Không biết từ bao giờ Yến Nhất Mạn đã từ hội trường đi ra. Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu lam nhạt, tóc dài chỉ cuộn một phần, phần còn lại hơi rối nhưng chẳng những không luộm thuộm mà còn toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Dược, sợi dây chuyền “nước mắt nàng tiên cá” nơi cổ nghiêng nhẹ theo ánh đèn, lóe lên ánh sáng mờ nhạt.

Ánh mắt hung hãn của Thẩm Dược vừa nhìn thấy cô liền lập tức xẹp xuống.

Cậu ta như vừa bừng tỉnh, ý thức được mình vừa gây rắc rối, lúng túng lau mặt, nhỏ giọng:

“Mạn Mạn... sao em lại ra đây? Chuyện nhỏ thôi, anh xử lý được mà.”

Yến Nhất Mạn không hề giận dữ hay bất mãn, cô như người dịu dàng nhất thế gian, thở dài khẽ một tiếng, đưa tay sờ vết thương nơi thái dương cậu ta, dịu giọng hỏi:

“Có đau không?”

Thẩm Dược ngẩn người:

“Không đau.”

Yến Nhất Mạn ấn nhẹ chỗ đó một cái rồi rút tay về, khẽ gật đầu với Ôn Nghiên ra hiệu chào hỏi.

Sau đó quay lại, nhìn về đám người vẫn đang vây xem:

“Xin lỗi mọi người, vừa rồi có chút hiểu lầm. Mời các vị vào hội trường trước, Dược ca đã chuẩn bị rượu và điểm tâm từ sớm rồi.”

Cô nói xong liền nâng tay mời.

Mấy cậu ấm cô chiêu tuy không hẳn khôn ngoan nhưng cũng biết nhìn sắc mặt, lập tức hiểu ý mà giải tán.

Yến Nhất Mạn lại gật đầu với Ôn Nghiên, rồi đi cùng mọi người vào trong.

Thẩm Dược vẫn còn đơ người đứng đó.

Ôn Nghiên phải đẩy đẩy vai cậu ta mấy cái, đưa mắt ra hiệu, lúc này cậu ta mới hoàn hồn, hấp tấp chạy theo Yến Nhất Mạn, đi cạnh cô.

Ôn Nghiên thở ra một hơi thật dài, trong lòng đầy áy náy.

Cậu can ngăn không phải vì thương hại Ôn Ngọc Trác, mà chỉ không muốn Thẩm Dược bị ảnh hưởng, dù sao hôm nay là tiệc thăng chức của cậu ấy. Cậu không muốn để bạn phải mang kỷ niệm xấu.

Nhưng rốt cuộc thì…

Tất cả vẫn rối tung lên.

Đều là vì cậu – không, Ôn Nghiên lông mi run lên.

Tất cả là do Ôn Ngọc Trác. Chính hắn là người gây chuyện, dùng lời lẽ sỉ nhục cậu trước. Cậu rõ ràng là người bị hại.

Ôn Nghiên lắc đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, đừng nghĩ về những lời nhơ nhuốc kia.

Hít sâu vài lần, cậu đi đến trước mặt đối phương, thở dài nói:

“Tôi thật sự không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng chẳng muốn để ý đến anh...”

Chú Chu đứng cạnh vẫn cảnh giác dõi theo nhất cử nhất động của Ôn Ngọc Trác.

Nhưng Ôn Ngọc Trác chỉ loạng choạng đứng dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên đè xuống cảm giác bất an.

Trước khi đến đây, cậu cũng từng nghĩ có thể mình sẽ bị làm khó, nhưng cậu mang theo nhẫn, lại có chú Chu đi cùng nên chắc là sẽ ổn.

Cậu không ngờ Ôn Ngọc Trác không nhận ra chú Chu, lại còn dám nói ra những lời đê tiện như thế.

Nếu không, Thẩm Dược cũng chẳng cần nổi nóng, và bữa tiệc đã không rối tung như vậy.

“Anh có biết chú ấy là ai không?” Ôn Nghiên chỉ chú Chu.

“Ông ấy là quản gia bên cạnh Cố Lẫm Xuyên, anh không biết thật sao?”

Ánh mắt Ôn Ngọc Trác khựng lại, quay sang nhìn người đàn ông trung niên chẳng mấy nổi bật kia.

Chú Chu mặt không biểu cảm, đứng vững như núi.

Ôn Nghiên tiếp tục, giọng đều đều:

“Ba anh chắc chắn biết ông ấy. Cố Lẫm Xuyên đi công tác nên mới nhờ ông ấy đến chăm tôi.”

“Tôi không hiểu, nếu anh đã nhận định tôi là ‘tình nhân’ của Cố Lẫm Xuyên...”

Ôn Nghiên cụp mắt, có vẻ không thích cụm từ này, nhưng vẫn nắm chặt lòng bàn tay ướt mồ hôi vì căng thẳng, giọng không hiểu hỏi:

“Vậy tại sao anh còn phải trêu chọc tôi?”

Cậu giơ tay lên, lòng bàn tay hướng vào trong, lộ ra chiếc nhẫn ở ngón áp út.

Ôn Ngọc Trác vừa thấy chi tiết này, đồng tử lập tức co rụt:

“Cậu...”

“Sự thật không giống như anh nghĩ. Cố Lẫm Xuyên thật sự rất tôn trọng tôi, cũng rất bảo vệ tôi.”

Ôn Nghiên buông tay xuống, lông mi cụp xuống theo, thấp giọng nói:

“Vậy nếu tôi đi mách anh ấy... Chú Chu, chú nói xem, Cố Lẫm Xuyên sẽ đứng về phía tôi chứ?”

“Thiếu gia à, cậu hỏi gì kỳ vậy?” Chu thúc cười, phản ứng cực nhanh, phối hợp cực tốt.

“Tiên sinh thương cậu nhất đấy.”

Ôn Ngọc Trác nghe xong suýt nữa thì ngã ngửa ra nắp xe.

Chú Chu vẫn cười tươi, quay sang nhìn hắn:

“Cậu Ôn còn đi nổi không? Có cần tôi liên hệ người Thẩm gia tới đón không?”

Ông thong thả nói: “Tôi dù sao cũng là người cũ của tiên sinh Thẩm Đình Sơn, vẫn có thể nói vài lời.”

Thẩm Đình Sơn? Chính là cha của Thẩm Dược, chủ nhà họ Thẩm.

Ôn Ngọc Trác lập tức tắt điện, không dám gây chuyện thêm, càng không dám buông lời đe dọa. Hắn chỉ trừng Ôn Nghiên một cái rồi khập khiễng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn khuất dần thì Ôn Nghiên mới từ từ thả lỏng, một tay bám lấy tay chú Chu, một tay vỗ nhẹ ngực.

Trái tim đập rầm rầm, run rẩy không ngừng.

Cũng may... không bị lộ.

Ôn Nghiên cảm kích nhìn sang chú Chu, biết ơn ông đã phối hợp.

Chú Chu nhìn cậu như nhìn đứa trẻ trưởng thành biết ứng xử, mỉm cười hài lòng:

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“Trước khi đi công tác, tiên sinh còn lo cậu sẽ bị bắt nạt. Không ngờ cậu đã có chuẩn bị từ trước rồi.”

Ánh mắt ông dừng lại trên chiếc nhẫn nơi tay trái Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên đỏ bừng mặt, vội vàng giấu tay ra sau, lí nhí nói:

“Tôi đánh không lại ai cả... nên cũng phải nghĩ cách bảo vệ bản thân thôi...”

“Chú Chu ơi, chú đừng nói chuyện này cho Cố Lẫm Xuyên nha?”

Ôn Nghiên chớp chớp mắt năn nỉ.

Chú Chu cười vui vẻ, gật đầu đồng ý, rồi chậm rãi nói:

“Chỉ là chiếc nhẫn đó... không giống phong cách mà tiên sinh sẽ chọn.”

“Tôi biết mà.” Ôn Nghiên quay đầu đáp nhanh.

“Anh ấy nhất định sẽ chọn loại vừa đắt vừa to, đặc biệt khoa trương, đeo lên tay có thể chói mù mắt người khác luôn ấy……”

Chú Chu: “… Hả?”

Ôn Nghiên gật đầu rất tự tin, giọng chắc nịch như kiểu “Ông cứ tin tôi đi” mà nói:

“Anh ấy đúng là kiểu người vậy đấy!”

Dù sao thì, Cố Lẫm Xuyên mà, phong cách cao ngạo phô trương đã thành bản sắc.

·

Trên đường quay lại hội trường, Ôn Nghiên hơi khó chịu, cứ nhúc nhích bả vai mãi.

Chú Chu hỏi cậu có đau không.

Ôn Nghiên gật đầu, cũng không giấu giếm gì, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp kẹp mô tả: “Có đau một chút.”

Giờ chuyện cũng giải quyết xong rồi, cậu mới nhận ra bả vai mình đau âm ỉ, càng lúc càng rõ rệt.

Lại không dám sờ, sờ cũng không sờ được, mà mỗi lần cử động cánh tay là kéo theo xương vai và cơ bắp phía sau, vừa nhúc nhích là đau đến khó chịu.

Rõ ràng trước đó ngủ với Cố Lẫm Xuyên vai còn bị đè một trận mà cũng gần khỏi rồi…… Thường ngày không thấy có chuyện gì, ai ngờ xương vai cái chỗ này lại có thể bị đau lại trong thời gian ngắn như vậy, đúng là hiếm thấy.

Lúc nãy loạn hết cả lên, hình như là bị Thẩm Dược vô tình đánh trúng?

Thiệt tình, ai lại đi đánh nhau kiểu nhảy bật lên rồi dùng cùi chỏ thúc vào gáy người ta chứ…… Mà còn thúc cho ra oai cơ.

Ôn Nghiên bất đắc dĩ thở dài. Cũng may là bộ đồ tám chữ số trên người không bị làm bẩn.

Cậu đi một mạch đến hội trường.

Thẩm gia là danh môn thư hương, từ cách bày biện đến vật trang trí hay màu sắc phong cách đều mang nét cổ điển và trang nhã, ngay cả cột trong hội trường cũng là loại trạm trổ tinh tế.

Ôn Nghiên tìm thấy Thẩm Dược ở bên cạnh một cây cột.

Thẩm Dược đã thay lễ phục, màu đen, trên áo thêu hình nhân ngư bằng chỉ trắng viền bạc, kẹp cà vạt đính một viên đá quý hình đuôi cá màu xanh, thành một đôi với Yến Nhất Mạn.

Ngũ quan cậu ta sáng sủa, làn da màu đồng cổ khiến cả người trông trưởng thành và hơi hoang dã, thái dương còn dán một miếng băng cá nhân, nhìn đẹp trai —— so với bộ dạng nổi khùng lúc nãy như hai người khác nhau.

“Đẹp trai ghê!” Ôn Nghiên giơ ngón tay cái khen ngợi.

Thẩm Dược gãi đầu, cười “hắc” một tiếng, có hơi ngượng.

“Chuyện lúc nãy, xin lỗi nha, làm ảnh hưởng tới tiệc mừng của cậu.” Ôn Nghiên có hơi áy náy nói.

Thẩm Dược vội xua tay: “Là tớ quá kích động, không kiềm chế được. Cái tên đó, nhìn thấy là muốn đánh rồi, trước kia hắn còn……” Cậu ta nghĩ lại rồi thôi.

“Thôi, không nhắc tới cái tên ngốc đó nữa.”

Ôn Nghiên đoán được cậu ta đang nói chuyện gì. Hồi trước, Thẩm Dược từng gọi điện cho cậu, cũng từng nói qua về mấy lời đồn mà Ôn Ngọc Trác tung ra khắp nơi.

Lúc đó, cậu còn cảm thấy không sao cả, lời đồn mà, giả thôi, chẳng liên quan gì đến mình.

Cho đến hôm nay, Ôn Nghiên mới nhận ra, lời đồn cũng có cấp độ của nó, và cậu đã phải đối mặt với một loại ác ý tr*n tr** đến tận xương.

Những lời kiểu đó, trước giờ cậu chỉ từng đọc trong tiểu thuyết thôi thì đã thấy đủ ghê tởm và tức giận rồi.

Mà khi thật sự rơi xuống đầu mình, ngoài cảm giác lạnh buốt nhục nhã như bị l*t s*ch đồ trước mặt bao người, còn có một nỗi đau, lạnh lẽo như bị ném vào hồ băng giữa mùa đông, cho dù có được người vớt lên thì cái lạnh và đau ấy vẫn cứ từ trong xương chui ra, từng chút từng chút len khắp toàn thân.

Lông mi Ôn Nghiên khẽ run, cậu cúi đầu xuống.

Trong hội trường, người đến người đi, ai nên giao thiệp thì giao thiệp, ai nên chuyện trò thì chuyện trò. Tư thế ai nấy đều ưu nhã, gương mặt ai cũng đắp sẵn lớp mặt nạ quý công tử và danh môn tiểu thư —— giống như không hề có vụ ồn ào vừa xảy ra ở cửa.

Không ai trong giới này là dễ đối phó, mỗi người ở một địa vị, một nhân thiết khác nhau, mà ngay cả Ôn Ngọc Trác sau khi quay lại cũng chẳng nhìn ra chỗ nào bất thường.

Diễn trò đã ăn vào máu, đúng là danh môn hàm dưỡng, thật giả lẫn lộn, mười người thì chưa chắc tìm ra được một người thành thật.

Rất nhiều người đang đánh giá Ôn Nghiên là khí chất an tĩnh, dịu dàng.

Ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt và cơ thể cậu.

Sau đó, ánh mắt họ giao nhau, không nói nhưng đều hiểu ý.

“Thì ra đây là đứa con ngoài giá thú của Ôn gia được mang đến để liên hôn… Đến tiệc còn dắt theo người?”

“Nghe đâu từng tự tử… Có lẽ Cố Lẫm Xuyên sợ cậu bỏ trốn? Xem ra rất lo lắng, cũng rất thích.”

Bộ đồ trên người trông xa xỉ thế kia, người cũng mềm mại dễ chịu…

Trong giới vẫn luôn đồn rằng Cố Lẫm Xuyên – tên tàn tật kia tuy lạnh lùng nhưng vì tâm lý vặn vẹo nên có sở thích kỳ quặc. Thích làm đau người… Còn cái người được dắt đến kia thì từ nãy cứ nhúc nhích bả vai, như rất khó chịu.

Bọn họ rất khó không tưởng tượng ra vài hình ảnh k*ch th*ch mãnh liệt…

Những người đó như đã nghĩ đến cùng một chuyện, trao đổi ánh mắt, mặt mang nụ cười xã giao giả tạo, cụng ly, uống rượu, rồi lại cười.

Lời đồn trong giới cứ thế âm thầm lan ra, như dây leo xấu xí trong bóng tối không ngừng bò lên lan rộng.

Chú Chu đứng bên Ôn Nghiên, nhìn ra được mọi chuyện, sốt ruột nhưng cũng bất lực. Dù sao người ta đâu có thật sự tới gây chuyện.

Giống kiểu ngốc như Ôn Ngọc Trác, muốn tìm đứa thứ hai cũng khó.

Mọi người nhìn Ôn Nghiên không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là ánh nhìn như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật có ghi rõ giá bán.

Ôn Nghiên mím môi, lông mày nhíu chặt đầy khó chịu.

Cậu nhanh chóng phát hiện bên phải có một ánh mắt nóng rực và không chút kiêng nể, hơn nữa còn đầy ác ý.

Ánh nhìn trắng trợn này khiến Ôn Nghiên cực kỳ không thoải mái, vì thế cậu quay đầu lại nhìn.

Người bình thường khi bị bắt gặp đang lén nhìn thường sẽ ngượng ngùng một chút, nhưng người kia thì không.

Hắn trông rất trí thức, còn đeo kính, da trắng, thoạt nhìn khí chất có vài phần giống Chung Mính Trạch, nhưng trẻ hơn, vẻ ôn hòa bề ngoài lại giấu không nổi nét âm trầm và giả dối.

Người đó thấy Ôn Nghiên nhìn sang thì trên mặt ban đầu là vẻ ngạc nhiên.

Có lẽ không ngờ một người như Ôn Nghiên mà lại dám nhìn lại.

Ngay sau đó, hắn nhướng mày, nâng ly champagne lên rồi uống cạn một hơi.

Lúc ngửa đầu uống rượu, cằm vươn cao, mắt vẫn dán vào mặt Ôn Nghiên, như một kẻ thợ săn đang chiêm ngưỡng con mồi của mình, ánh mắt đầy ám chỉ và mục đích rõ ràng.

Uống xong còn cố tình lật ngửa ly rỗng ra phía Ôn Nghiên, nhếch môi cười.

Người này rất nguy hiểm.

Trong đầu Ôn Nghiên như có chuông cảnh báo vang lên, cậu hơi bối rối quay mặt đi, vội hỏi Thẩm Dược: “Người đó là ai vậy?”

Thẩm Dược vốn đang cúi đầu nhắn tin cho vị hôn thê, nghe vậy quay đầu liếc sang, nét mặt lập tức trầm xuống, giọng không vui: “Yến Tư Tắc.”

“Anh ta là cậu của Mạn Mạn, không hơn chúng ta mấy tuổi đâu.”

“Người đó không phải thứ tốt đẹp gì, đừng để ý tới, tránh xa một chút thì hơn.”

Thẩm Dược vội kéo Ôn Nghiên đứng sau lưng mình, đột nhiên thấy hối hận vì đã mời Ôn Nghiên tới —— cậu ta đâu ngờ Yến Tư Tắc cũng sẽ đến.

“Không được, A Nghiên, cậu phải đề phòng hắn. Người đó……” Thẩm Dược mím môi, nghĩ một chút rồi nói: “Hay là để tớ với chú Chu đưa cậu lên lầu nghỉ một lát? Tối đến bắt đầu tiệc rồi gọi cậu xuống sau.”

Ôn Nghiên lập tức gật đầu lia lịa, vội đáp “được”.

Cậu cũng muốn rời khỏi nơi quái quỷ khiến người ta ngột ngạt này càng sớm càng tốt.

Chú Chu cũng nhẹ nhàng thở ra, ông không muốn Ôn Nghiên ở lại lâu trong môi trường thế này, đi sau hai người bước lên cầu thang xoắn ốc.

Tiểu thiếu gia trông không ổn chút nào.

Hôm nay tiên sinh thật sự nên có mặt. Chú Chu nghĩ.

Phía sau, Yến Tư Tắc nhìn bóng lưng Ôn Nghiên rồi chậm rãi nhếch môi.

Hắn lại ngửa đầu uống cạn ly rượu, trong mắt là hứng thú và d*c v*ng ngày càng rõ nét.

Cách đó không xa, hai cậu trai có vẻ thư sinh vốn đang vừa cầm ly rượu vừa nói chuyện, thấy cảnh này liền im bặt, xoay người bỏ đi.

Bọn họ biết rõ người này là ai, thậm chí còn sợ.

Yến Tư Tắc —— cái tên nổi tiếng trong giới, kẻ Dom khét tiếng, nổi danh là kẻ thích chấp hành và kiểm soát.

Hắn chưa từng giấu giếm sở thích và khuynh hướng của mình, trắng trợn táo bạo, vẻ ngoài ôn hòa lại giấu sự lạnh lẽo và khắt khe cực đoan.

Yến Tư Tắc khẽ cười khinh thường, hắn chẳng thèm để tâm đến hai kẻ đó.

Trong mắt hắn, vẻ hoảng hốt của bọn họ cũng giống như những chú hề thấp kém không hơn không kém.

Chỉ có điều……

Cậu nhóc đó tên là Ôn Nghiên đúng không?

Hắn có linh cảm… đây sẽ là một đứa trẻ ngoan.

Chắc chắn là vậy.

Yến Tư Tắc cười thỏa mãn, đứng dậy, thong thả bước lên cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment