Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn

Chương 24

“Không có! Không có thật mà!”

Ôn Nghiên cảnh giác lùi về sau, cậu cảm nhận rõ một luồng nguy hiểm từ Cố Lẫm Xuyên, theo bản năng mà vội vàng xua tay phủ nhận.

Gặp tình huống thế này, cậu làm sao có thể nói thật được?

Lẽ nào lại dám thẳng thắn thừa nhận: “Đúng rồi đó! Em chính là sợ anh bị k*ch th*ch quá rồi đột nhiên hắc hóa, sau đó biến thành dạng gì cũng có thể, quay qua đem em ra giỡn đùa, lăn lộn chọc ghẹo em” —— Ôn Nghiên không có lá gan đó đâu.

Đối mặt với lời chối từ của cậu, Cố Lẫm Xuyên hiển nhiên chẳng tin chút nào, ánh mắt sắc như dao, hơi nheo lại: “Thật sự không có?”

“Thật sự không có... anh đừng như vậy, để em… để em...” Ôn Nghiên lắp bắp, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước, khóe mắt đỏ lên như bị ai bắt nạt.

Cố Lẫm Xuyên khẽ mím môi dưới, sao trước kia anh không phát hiện là người trước mắt này như có cả một đôi mắt ngập nước thế kia?

Ánh mắt anh có chút mất tự nhiên, dịch người sang bên một chút, nhưng cũng không tiếp tục ép cậu vào trong góc.

Ôn Nghiên lúc này mới khẽ thở ra một hơi, từ góc trong thang máy lăn ra ngoài bằng chiếc xe lăn, chậm rãi mà cẩn thận.

Vừa rồi áp lực trong không gian đó thật sự quá mạnh, đến mức cậu không thể nào nói chuyện tử tế được.

Cậu thở hắt ra một cái, giọng nhỏ như muỗi: “Em chỉ là có hơi ngại thôi, chiều nay ở trong nhà vệ sinh... anh giúp em, sau đó còn…”

Cậu mặt đỏ hồng, nhìn sang Cố Lẫm Xuyên, dưới ánh mắt ra hiệu “Nói tiếp đi” của đối phương, lại càng thêm ấp úng:

“Còn nói hai câu... em thật sự không biết nên đối mặt sao cho đúng.”

Nói xong liền che mặt, vẻ mặt rất chi là khó xử.

Cậu không có ý nói dối, chỉ là giữ lại một nửa sự thật thôi, nghe vào vẫn coi như có chút thành khẩn.

Cố Lẫm Xuyên nghe xong lời cậu, trầm mặc hai giây rồi thấp giọng hỏi: “Chỉ là hai câu nói thôi mà…”

Sao Ôn Nghiên lại nhạy cảm đến vậy chứ?

Ôn Nghiên khẽ "ưm" một tiếng, nhìn anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, cậu cố gắng lắm mới dám nhỏ giọng nói: “Chỉ là... rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều đó anh.”

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Lúc ấy, anh đã nói gì trong bệnh viện?

—— Anh thừa nhận mình là “người nhà”, là “bạn trai”, đối mặt với hộ sĩ còn nói về chuyện “tính sinh hoạt” gì đó, anh lại quay sang Ôn Nghiên nói “sẽ tiết chế”…

Cố Lẫm Xuyên bắt đầu cau mày.

Lúc nói ra mấy lời đó anh hoàn toàn không cảm thấy gì, chỉ là thấy bộ dạng ngơ ngác dễ bị bắt nạt của Ôn Nghiên trông rất thú vị, lại bị hộ sĩ chọc đến đúng tần số hài hước nên buột miệng nói ra, đơn giản là nổi hứng trong phút chốc.

Nhưng bây giờ nghĩ lại…

Đặt mình vào góc độ của Ôn Nghiên mà tưởng tượng —— chẳng khác gì bị người ta đem lời nói ra để trêu đùa.

Mà Ôn Nghiên lại là người thích anh.

Nếu nghĩ như vậy, thì lúc đó tình cảnh của Ôn Nghiên chính là: Người mình thích đang đùa giỡn mình.

Cho nên cậu mới hồi hộp, thẹn thùng, mất phương hướng, mới có thể trốn tránh anh…

Từ trước đến nay vốn quen với vị trí cao cao tại thượng, chưa từng nghĩ đứng ở vị trí người khác mà suy xét, đương kim chưởng môn của Cố gia, trong khoảnh khắc ấy, dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thái dương giật giật hai cái, Cố Lẫm Xuyên hít sâu một hơi.

Là anh sai rồi. Anh đã hiểu lầm Ôn Nghiên.

Trước đây Ôn Nghiên vẫn luôn cố gắng che giấu chuyện cậu thích anh, cất giấu tâm tư, còn tỉ mỉ mua mấy món đồ đôi nho nhỏ như để ngầm biểu lộ chút ý tứ riêng.

Anh ngầm cho phép, thậm chí trong lòng còn thấy một chút đắc ý mà bình thường không có.

Anh còn giúp Ôn Nghiên... c** q**n, có thể nói là nhìn hết sạch. Khi đó còn không giữ đúng khoảng cách, thậm chí còn chạm vào người cậu, rồi lại cho rằng Ôn Nghiên quá mẫn cảm.

Đến sau này, anh lại thuận theo lời hộ sĩ mà nói ra mấy câu tràn đầy hàm ý…

Cố Lẫm Xuyên bỗng nhiên nhức đầu, bóp giữa mày —— cả buổi trưa nay anh rốt cuộc đang làm gì vậy?

Họp hành thì chẳng ra gì, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ?

Giờ nghĩ lại, cho dù Ôn Nghiên thật sự vì sợ hãi nên mới tránh né anh, thì đã sao?

Cơn giận của anh liệu có phải quá vô lý rồi không?

Thấy sắc mặt của Cố Lẫm Xuyên càng lúc càng khó coi, Ôn Nghiên không biết anh đang nghĩ gì, sợ anh càng nghĩ càng phiền lòng, liền l**m môi dè dặt nói: “Cố Lẫm Xuyên, hay là chúng ta ra ngoài trước đi... em hình như hơi khó chịu…”

“Khó chịu?” Dây thần kinh đang hỗn loạn của Cố Lẫm Xuyên lập tức bị một câu nhẹ như gió của Ôn Nghiên kéo trở lại.

“Chỗ nào không khỏe?”

“À...” Ôn Nghiên ngắc ngứ, giọng nhỏ như muỗi: “Đau bụng... thì phải.”

Giọng điệu mơ hồ ngay cả bản thân cậu cũng không chắc chắn, nhưng Cố Lẫm Xuyên lại không nhận ra, chỉ bình thản giơ tay ấn nút mở thang máy rồi giữ cằm nghiêm túc phân phó: “Ra ngoài uống thuốc.”

Ôn Nghiên vội vàng gật đầu, vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn lăn ra khỏi thang máy.

Lúc Cố Lẫm Xuyên ra khỏi thang máy đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt thường ngày, như thể chuyện căng thẳng vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ôn Nghiên đôi lúc thật sự bội phục tố chất tâm lý vững như thép của Cố Lẫm Xuyên.

Hơn nữa sống chung với đại lão lâu ngày, bản thân cậu cũng dần học được cách điều chỉnh cảm xúc, uống thuốc xong liền như không có chuyện gì, ngồi yên trên sofa chờ ăn cơm chiều, trong tay cầm chuỗi chuông gió mới mua về.

Lạ lùng ở chỗ, Ôn Nghiên cảm thấy Cố Lẫm Xuyên hình như nhìn cậu vài lần, ánh mắt rõ ràng mơ hồ nhưng cố gắng kiềm chế, suýt chút nữa làm cậu tưởng mình nghĩ quá nhiều.

Cho đến khi Ôn Nghiên bất chợt ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Cố Lẫm Xuyên, cả hai người đều khựng lại trong thoáng chốc.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Ôn Nghiên cảm thấy ánh mắt Cố Lẫm Xuyên... hơi kỳ lạ.

Như ánh mắt của người lớn trầm ổn đang nhìn món đồ chơi yêu thích của một đứa trẻ, rõ ràng muốn chơi nhưng lại sợ bị nói là trẻ con, chỉ có thể lén lút nhìn vài lần, không dám để người khác phát hiện.

Nhưng có một điểm khác biệt là sau khi bị bắt gặp, Cố Lẫm Xuyên lại dứt khoát chuyển từ “nhìn lén” thành “nhìn thẳng”, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, khí thế không giảm chút nào.

Cuối cùng là Ôn Nghiên phải vội quay đầu đi trước.

Bởi vì ánh mắt của Cố Lẫm Xuyên thật sự khiến người ta thấy... đau mắt, cậu không chịu nổi.

Chỉ là, Ôn Nghiên không biết rằng, ngay khoảnh khắc cậu cúi đầu thì trên gương mặt của Cố Lẫm Xuyên mới hiện lên một chút ngượng ngùng mơ hồ, như thể vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Nghiên cúi đầu mân mê chuông gió, dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu.

Ngày thường nhìn đã mềm mềm nhũn nhũn, giờ phút này dường như đang gặp phải vấn đề gì nan giải, giữa lông mày hơi nhíu lại, môi cũng bị cắn đến hơi nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh trắng nhạt đang nhẹ nhàng lay qua lại giữa mấy mảnh vỏ sò thành phẩm.

Cố Lẫm Xuyên bắt đầu không chút kiêng dè mà nhìn cậu. Nhìn một lúc, mấy suy nghĩ vừa mới dằn xuống lại lần nữa trôi dạt lên.

Sao tay Ôn Nghiên lại nhỏ đến thế chứ? Một bàn tay anh đưa ra là có thể bao trọn, lúc trước nắm tay dắt đi cũng cảm thấy vừa mềm vừa dễ cầm, y như không có xương vậy, bảo sao lại dễ bị bắt nạt đến thế.

Tay vừa đẹp lại vừa trắng, đường nét thanh tú. Gương mặt cũng đẹp, làn da trắng bệch hơi mang theo chút sắc bệnh, nhưng anh từng thấy gương mặt ấy đỏ ửng lên cũng rất xinh, kiểu xinh xắn khiến người khác dễ nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Cố Lẫm Xuyên không thể không thừa nhận, nếu đặt Ôn Nghiên vào giữa vòng tròn xã giao, thì đúng là kiểu người cực kỳ dễ thu hút sự chú ý.

Chẳng lẽ mấy thiếu niên mười tám, mười chín tuổi đều như vậy sao? Trẻ trung như thế, lại dễ dàng khiến người ta... thầm nghĩ đến.

Cố Lẫm Xuyên hơi cụp mắt.

Anh nhớ vị kia của nhà họ Thẩm từng được định hôn với độc đinh nhà họ Yến cũng chỉ mới vừa trưởng thành, còn nhỏ hơn Ôn Nghiên một tuổi, vậy mà hôm nay gặp tên đó trong bệnh viện lại khiến anh cảm thấy khó chịu.

Không đẹp bằng Ôn Nghiên, tính cách cũng chẳng dễ mến bằng, da thì đen như con lươn trơn nhẫy, xét về khoản nào cũng kém xa Ôn Nghiên.

Vậy nên không phải vấn đề tuổi tác, mà là kém về con người.

Cố Lẫm Xuyên ngồi đó, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó sâu xa, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn, chẳng ai đoán nổi trong đầu anh lúc này đang nghĩ gì.

Bên kia, Ôn Nghiên đang cẩn thận xử lý mấy mảnh vỏ sò, tập trung hết sức, chợt nghe bên kia vang lên một câu hỏi: “Cái kia là gì vậy?”

“Hả?”

Ôn Nghiên ngẩng đầu, giơ chuỗi chuông gió leng keng trong tay lên, trong mắt đầy vẻ khó hiểu, giống như không rõ vì sao Cố Lẫm Xuyên lại hỏi một chuyện quá rõ ràng như vậy.

“Chuông gió mà, lúc chiều anh cũng thấy rồi mà?”

Cố Lẫm Xuyên hơi thả lỏng người, dựa vào xe lăn phía sau, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn: “Em không phải nói là muốn tự tay làm sao?”

Anh tặng vỏ sò thì không cần, giờ lại quay đầu đi mua mới?

“Đúng rồi, nhưng mà trong nhà không có dụng cụ, hơn nữa em cũng không rành làm mấy cái này.” Ôn Nghiên vừa nói vừa trải từng chiếc từng chiếc vỏ sò ra trên bàn trà.

“Chờ em tháo cái này xong sẽ xâu lại chuỗi mới thì kiểu gì cũng có cách thôi.”

“Tháo cái này vá cái kia?” Cố Lẫm Xuyên cười nhạt.

“Đây là cách của em đấy à?”

Ôn Nghiên: “……”

“Cố Lẫm Xuyên.” hai giây sau, Ôn Nghiên hơi do dự hỏi: “Bây giờ anh đang không vui à?”

“Không có.” Trên mặt Cố Lẫm Xuyên chẳng có biểu cảm gì, ngón tay đang gõ nhẹ xuống tay vịn cũng dừng lại từ lúc nào, giọng trầm xuống.

“Tôi có gì để mà không vui.”

“Vậy sao anh lại rảnh quá tới kiếm chuyện với em……” Ôn Nghiên can đảm lớn mà giọng lại nhỏ xíu, lầm bầm than thở.

Người này có thể đừng cứ âm tình bất định như vậy không?

“Em nói gì?” Cố Lẫm Xuyên lăn xe tới trước mặt cậu rồi cúi người ghé tai lại gần, vai còn áp sát lên người cậu, giọng mang theo chút uy h**p.

“Nói lớn tiếng lên, tôi cũng muốn nghe xem.”

Ôn Nghiên lập tức ngồi thẳng dậy, khóe môi cong cong, lộ ra răng nanh, cười đến vô cùng lấy lòng: “Em nói nếu anh không vui thì em nghĩ cách dỗ.”

Cố Lẫm Xuyên hừ một tiếng, lại dựa vào lưng ghế, mắt mang theo ý cười nhìn cậu chăm chú.

“Được.” Cố Lẫm Xuyên bất ngờ lên tiếng: “Cho em một cơ hội, xem thử có thể nghĩ ra được cách gì.”

Ôn Nghiên chớp mắt mấy cái đầy mờ mịt: “Nhưng mà anh nói anh đâu có không vui mà?”

“Đó là vừa nãy, bây giờ thì tôi không vui.”

“…… Thật á? Em không thấy vậy.”

“Có.” Cố Lẫm Xuyên gằn rõ từng chữ.

“……”

Ôn Nghiên đang định nói thêm vài câu cho xuôi chuyện, thì ánh mắt đã thấy khóe môi đối phương khẽ nhếch lên một chút cong cong, liền lập tức tức tối mà kêu: “Em thấy rõ ràng là anh đang cười! Anh lừa em!”

Còn biết cãi lại?

Cố Lẫm Xuyên nhướng mày: “Ôn Nghiên, gan em lớn nhỉ.”

“Không có, em— ái da……” Ôn Nghiên đột nhiên ôm bụng, đứng bật dậy khỏi sofa, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đau bụng quá, em phải đi vệ sinh.”

Nói xong chưa chờ đối phương phản ứng đã chạy mất.

“……”

Cố Lẫm Xuyên nhìn bóng lưng cậu chạy trốn, không hài lòng mà bật ra một tiếng “Tsk”

“Chạy nhanh thật.”

·

Bữa tối Ôn Nghiên vẫn là cơm dinh dưỡng. Cậu sợ ăn nhiều lại phải chạy vào nhà vệ sinh nên chỉ ăn được một phần ba liền buông đũa.

Cố Lẫm Xuyên thấy vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thức ăn bệnh viện dặn dò cũng không khác mấy với cơm dinh dưỡng mà Ôn Nghiên đang ăn, những món không hợp lắm với thể trạng thì anh đã bảo chú Chu đổi lại.

Tuy rằng rất muốn vỗ béo Ôn Nghiên, nhưng cũng không thể hấp tấp, vẫn nên để cậu điều dưỡng dạ dày trước đã.

Sau khi ăn xong, Ôn Nghiên lại chạy ra phòng khách, tháo hết mấy miếng vỏ sò trên chuông gió mới mua, rồi vào phòng ngủ lấy đống vỏ sò Cố Lẫm Xuyên từng mang về từ bờ biển hoàng kim ra, bày hết lên bàn trà rồi thay từng cái từng cái.

Những chỗ cần cố định, Ôn Nghiên còn phải ra ghế sofa gần ổ điện, dùng keo nóng chấm dán lại.

Cố Lẫm Xuyên cứ thế nhìn cậu bận rộn suốt mười mấy phút, cuối cùng cũng hoàn thành.

Ôn Nghiên vui vẻ đưa thành phẩm tới trước mặt Cố Lẫm Xuyên lắc lắc: “Thế nào thế nào? Bây giờ là chuông gió mới rồi đó!”

Cố Lẫm Xuyên nhếch môi, đưa ra đánh giá: “Lấy đồ mới làm cũ.”

“Có đâu!” Ôn Nghiên bĩu môi tỏ ra oan ức:

“Em rõ ràng là sửa cũ thành mới…”

Cố Lẫm Xuyên không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng vẻ mặt bình tĩnh.

Chuông gió lay động, vỏ sò va chạm phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, giống như có gió biển thổi qua. Ôn Nghiên đứng giữa “gió biển” ấy, hừ nhẹ một tiếng:

“Không thích thì thôi, em treo trong phòng mình!”

“Lại đây.”

Cố Lẫm Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, kéo người về phía thang máy, rồi cùng đi đến bức tường giữa hai phòng ngủ.

“Treo ở đây đi.” Cố Lẫm Xuyên chỉ lên vị trí cao hơn cả Ôn Nghiên, ra hiệu cho cậu biết chỗ cần treo.

Ôn Nghiên phải nhón chân với tay mới miễn cưỡng tới, cậu dán một miếng móc dán siêu dính lên tường gạch men, rồi từ tay Cố Lẫm Xuyên nhận lại chuông gió, treo nó lên.

“Hô, cuối cùng cũng xong.” Ôn Nghiên giơ tay lắc cái đuôi chuông gió, nghe tiếng leng keng vang lên thì khuôn mặt đầy vẻ đắc ý và tự hào.

Cố Lẫm Xuyên ngẩng đầu lên, không nhìn chuông gió mà chỉ nhìn thấy đôi mắt cong cong như trăng non của Ôn Nghiên, sáng long lanh, rất có sức hút.

Nuôi đúng là có khác.

Cố Lẫm Xuyên mỉm cười.

···

Tối hôm đó, Ôn Nghiên nhắm mắt nằm trên giường, tay chân dài gầy duỗi hết ra, bên cạnh đặt điện thoại đang phát livestream, người thả lỏng hoàn toàn, cả người đều toát ra vẻ lười biếng.

Nghe thấy trò gì đó buồn cười thì Ôn Nghiên liền cười khúc khích, có đoạn nào đặc biệt hài còn khiến cậu co chân lại không kiềm được.

Giống như một chú cún nhỏ vui vẻ vẫy đuôi, Ôn Nghiên mỗi khi vui cũng có động tác riêng.

Nghe được một lúc, tiếng livestream đột ngột im bặt, kế tiếp là chuông điện thoại reo lên.

Ôn Nghiên không vui mà hừ hừ vài tiếng, tay quờ quạng bên cạnh rồi nhận máy, mắt thậm chí còn chẳng buồn mở.

“Ôn Nghiên! Cậu không sao chứ? Về nhà rồi cũng không thèm nhắn tin cho tớ một cái, có phải không hả?” Giọng ai oán của Thẩm Dược truyền tới.

“Xin lỗi xin lỗi, tớ quên mất.” Ôn Nghiên chột dạ cười khẽ.

Bị Thẩm Dược gọi một câu làm tỉnh ngủ, cậu bật loa ngoài rồi đặt điện thoại bên cạnh, đổi sang tư thế nằm nghiêng cho thoải mái hơn.

Giây sau, cậu lại nhắm mắt lại, miệng sát bên micro chậm rãi giải thích: “Tớ làm Cố Lẫm Xuyên giận… à không, cũng không phải tớ cố ý, nói chung là anh ấy giận, có hơi…”

“Không hiểu nổi!” Thẩm Dược lập tức tiếp lời: “Sao mà anh ta giận hoài vậy chứ, không sợ thành ông già hả?”

Ôn Nghiên lập tức đồng bộ với nhịp não của Thẩm Dược, nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng tạm đi, anh ấy mới hai mươi bảy.”

Cố Lẫm Xuyên đẹp trai như thế, xương cốt cũng rất cân đối, nhìn qua còn trẻ hơn ba bốn tuổi so với tuổi thật ấy chứ!

“Cậu mới mười chín, anh ta là già rồi!” Thẩm Dược nói giọng đầy ý đồ riêng, vẫn còn ghi thù vụ ở bệnh viện bị Cố Lẫm Xuyên “hỏi cung”. Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hào hứng hỏi: “Đúng rồi, cậu với anh ta về nhà cũ thế nào rồi?”

“Anh ta có nhân cơ hội động tay động chân với cậu không? Có ôm cậu không? Hai người ngủ chung giường luôn chứ?”

“Cái gì vậy…”

Ôn Nghiên bị hỏi tới mức mặt cũng nóng bừng, vội đưa tay quạt mặt.

Càng quạt càng nóng.

Cậu với Cố Lẫm Xuyên cũng chỉ mới nắm tay thôi mà.

Cái tên Thẩm Dược này đúng là cái gì cũng dám hỏi hết trơn!

“Cậu đỏ mặt? Ồ ~ đỏ mặt rồi đúng không!” Thẩm Dược càng thêm hăng: “Kể đi mà kể đi, hôm nay Mạn Mạn ở cạnh tớ nên tớ còn không tiện hỏi, sau lại quên luôn.”

“Phải rồi, linh hồn nhỏ bé của cậu bay theo vị hôn thê rồi còn đâu.” Ôn Nghiên trêu lại một câu, nghe tiếng Thẩm Dược bên kia tức tới phát nghẹn: “Ai da ai da!”

Ôn Nghiên nhịn không được cười khúc khích, tâm trạng rất tốt, sau đó mới trả lời câu hỏi ban nãy: “Tớ với Cố Lẫm Xuyên không như cậu nghĩ đâu, đừng có hiểu lầm mãi thế.”

Nghĩ một lúc, cậu lại bổ sung: “Với cả anh ấy là kiểu người lạnh lùng mà, làm gì có chuyện gì được.”

Thẩm Dược “ồ” một tiếng: “Cậu còn tiếc à?”

Rồi tiếp tục trêu: “Ý cậu là, nếu anh ta không phải người lạnh lùng thì cậu cũng được lòng vòng với người ta hả?”

Lúc này rõ ràng đang phấn khích lắm, Ôn Nghiên đã quen chơi đùa với Thẩm Dược lâu rồi, nên chẳng chút dè dặt, lớn tiếng đáp: “Vậy thì tớ chắc chắn sẽ tận hưởng cho ra trò.”

Đối diện im bặt hai giây, sau đó Thẩm Dược hét toáng lên: “Má ơi, A Nghiên, cậu học hư rồi!!”

Ôn Nghiên không nói gì, lời vừa thốt ra liền lập tức hối hận không kịp.

Cậu vừa dứt câu thì mặt đã đỏ ửng, vội vàng đưa tay che lên hai má đang nóng ran, xoa xoa vài cái, định mượn tay để hạ nhiệt mặt. Kết quả là tay cũng nóng chẳng kém gì mặt.

Ôn Nghiên thở ra một hơi, cố gắng lấy lại giọng nói, gượng gạo mở miệng:

“…… Cậu đừng nói nữa.”

Thẩm Dược ở đầu bên kia thì cười phá lên không chút nể nang.

Ôn Nghiên tức giận: “Tớ cúp máy đấy!”

“Ấy khoan đã!” Thẩm Dược vội vàng gọi lại: “Tớ còn chưa nói chính sự đâu, tuần sau trường tớ tổ chức yến hội tân học sinh, cậu tới chơi nhé?”

Nói rồi, cậu ta lại chợt nhớ ra trước đây Ôn Nghiên từng bị mấy tên phú nhị đại đê tiện ở một buổi yến hội nào đó chèn ép, sau đó cậu gần như cắt đứt với tất cả tiệc tùng xã giao. Từ đó trở đi sống thu mình lại, dù cậu ta có mời thế nào cũng không đi.

Tuy rằng bây giờ Ôn Nghiên đã thay đổi rất nhiều, nhưng lỡ như…

“Không muốn thì thôi, bọn mình lén đi ăn một bữa riêng cũng được!” Thẩm Dược vội vàng bổ sung.

“Thật ra tớ không có vấn đề gì đâu,” Ôn Nghiên hơi nghi hoặc.

“Nhưng cậu chẳng phải đã khai giảng hơn một tháng rồi sao, sao lại tự dưng—”

Thẩm Dược gãi đầu, giọng nói nghe có chút ngượng ngùng:

“Thì ban đầu không định làm đâu, nhưng tớ với Mạn Mạn dạo này bàn tới chuyện đính hôn hơi sớm quá, mẹ tớ bảo nhân tiện tổ chức yến hội tân sinh viên coi như thay cho lễ ra mắt luôn…”

Ôn Nghiên đã hiểu.

Nhà Thẩm Dược rõ ràng muốn mượn danh nghĩa yến hội để đưa Yến Nhất Mạn – vị hôn thê ra mắt trước mặt các gia tộc thế lực.

Bạn thân song hỷ lâm môn là chuyện đáng mừng, Ôn Nghiên lại càng không có lý do để từ chối.

Cậu gật gật đầu lẩm bẩm: “Chắc là không thành vấn đề, tớ nói với Cố Lẫm Xuyên một tiếng là được.”

Dù sao Cố Lẫm Xuyên từ đầu đến giờ vẫn luôn trông cậu chặt lắm.

Thẩm Dược chậc chậc cảm thán:

“A Nghiên, giống hệt như ra cửa phải xin phép chồng, bị chồng giữ— Ơ? ơ!”

“Bé vợ” đã cúp máy rồi.

Ôn Nghiên ở trên giường lăn qua lăn lại hai vòng, trong đầu cứ quẩn quanh mấy câu đối thoại vừa rồi, thẹn đến mặt nóng tim cũng nóng, bèn chui vào phòng tắm đi tắm nước ấm.

Tắm xong, cậu thấy thoải mái hơn nhiều, đứng trước bồn rửa tay sấy tóc. Khi đang sấy thì làm rớt đồ vật để trên bồn, cậu tắt máy sấy rồi quay người lại nhặt.

Khăn tắm chỉ quấn qua hông, lúc cúi người, trong gương lướt qua vết sẹo cũ mờ mờ sau lưng và một mảng bầm tím nơi vai trắng nõn.

Ôn Nghiên lại tiếp tục sấy tóc, nhưng hôm nay tóc có vẻ không chịu hợp tác. Một nhúm tóc bên trái trán cứ nhất quyết nghiêng qua phải, giống như một tên phản quân nhỏ lẫn vào hàng ngũ.

Cậu cau mày, tay còn ướt ép dúm tóc bướng bỉnh ấy xuống mấy lần, nhưng chẳng ăn thua.

Cậu điều chỉnh máy sấy lên mức nóng nhất, một tay ép tóc nghiêng sang trái, tay kia cầm máy sấy nhắm ngay chân tóc mà thổi.

Không đến vài giây, trán đã bị luồng gió nóng làm cho “a” một tiếng, cậu lập tức ném máy sấy xuống, cúi đầu về phía gương, đưa tay lột dúm tóc kia ra.

Làn da trán vốn trắng, bị phỏng đỏ ửng lên, càng nổi bật trên nền da đầu.

Cơn rát bắt đầu tăng lên, Ôn Nghiên chịu đau lấy nước lạnh vỗ vỗ vào chỗ đó, lại cúi đầu dưới vòi nước tráng một lúc, nhưng chỉ đỡ được phần ngọn chứ không hết đau.

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định xuống lầu tìm chú Chu để hỏi xem có thuốc trị phỏng không.

Chú Chu đau lòng lại hoảng hốt, hỏi sao lại bị như thế, nhưng Ôn Nghiên thấy lý do mình bị phỏng quá mất mặt nên không kể.

Cậu nhận thuốc, chắp tay trước ngực dặn Chu thúc ngàn vạn lần đừng nói cho Cố Lẫm Xuyên biết.

Chú Chu gật đầu như đang dỗ trẻ con, quay đầu liền phản bội, đi thẳng lên lầu tìm Cố Lẫm Xuyên, kể rõ mọi chuyện không sót một chữ.

Nguyên văn lời là: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia bị phỏng trán, trầy da, nhìn rất nghiêm trọng, lấy thuốc lúc còn đau đến khóc.”

Lão quản gia còn thêm mắm dặm muối, đem Ôn Nghiên đang tưởng mình thoát được một kiếp bán đứng sạch sành sanh.

Cố Lẫm Xuyên đang gọi điện, nghe xong liền cau mày, nghiêng đầu nói một câu:

“Biết rồi.”

Đầu dây bên kia là một giọng trầm, nghe lười nhác mà đầy từ tính: “Sao thế, tương lai vợ anh bị thương à? Lão Cố, không phải tôi nói chứ, anh cũng chẳng biết chăm người ta gì cả.”

“Yến Minh Tầm.” Cố Lẫm Xuyên lạnh nhạt.

“Lo chuyện của cậu đi. Người kia cậu đợi đã về chưa?”

Bên kia im bặt vài giây, rồi có tiếng rủa nhỏ, Yến Minh Tầm bị đụng trúng nỗi đau, nghiến răng nghiến lợi:

“Rồi sẽ về, cậu ấy nhất định sẽ về. Đợi cậu ấy về, tôi nhất định phải khóa cậu ấy trong nhà, bắt cậu ấy quỳ xuống cầu xin tôi!”

Cố Lẫm Xuyên lạnh giọng cười: “Nói câu đó ba năm rồi.”

Thật quay về thì chẳng phải cũng lại chạy theo đuôi người ta à?

Bên kia im bặt, nghe như đang uống rượu, ly chạm xuống mặt bàn phát ra tiếng “cộp”.

Sau đó là một giọng ngập đầy ấm ức vang lên: “Kệ tôi. Đùa giỡn với cậu một chút mà cậu cũng chọc vào tim tôi, đưa số điện thoại vợ cậu đây, tôi phải nói cho cậu ấy biết bộ mặt thật của cậu——”

Cố Lẫm Xuyên tắt máy.

Bộ dạng hoàn toàn không quan tâm huynh đệ sống chết.

Hai phút sau, Ôn Nghiên vừa thoa thuốc xong cho trán, đang ngồi trên ghế sofa nhỏ một mình, cẩn thận bôi thuốc mỡ cho vết sẹo ở tay.

Vết sẹo ấy từng nổi cộm như vết rết, giờ đã đỡ hơn, nhưng đường sẹo vẫn rõ ràng.

Chắc không thể xóa hoàn toàn được nữa, Ôn Nghiên khẽ thở dài.

Cậu vừa mới mở nắp tuýp thuốc mỡ thì có tiếng gõ cửa.

“Cố Lẫm Xuyên?” Ôn Nghiên chạy ra mở cửa.

“Giờ này rồi sao anh còn tới đây?”

Tóc cậu đã sấy xong, xoã mềm như lông chuột hamster, trán được tóc mái che lại, còn lòi ra một nhúm tóc ngốc, trông vừa ngoan vừa ngốc. Cậu mặc áo ngủ màu xám nhạt, xương quai xanh nổi bật, quần dài cũng chỉ đến nửa ống chân, ngón chân thò ra ngoài, nhìn thế nào cũng giống một người mới tỉnh ngủ còn lơ ngơ.

“Không đi dép.” Cố Lẫm Xuyên nhíu mày.

Ôn Nghiên sờ sờ chóp mũi, xoay người trở vào phòng, lặng lẽ đến ghế sofa xỏ dép vào, vừa đi vừa lầm bầm: “Trong nhà cũng đâu lạnh.”

Cố Lẫm Xuyên nghe được, nhưng không đáp.

Anh vẫy tay với cậu: “Lại đây, lộ trán ra cho tôi xem.”

Ôn Nghiên: “……”

Biết ngay là chuyện gì, c** nh* giọng lầm rầm: “Chú Chu rõ ràng hứa với em là không nói với anh, sao lại chơi xấu…”

“Vì tôi trả lương cho ông ấy.” Cố Lẫm Xuyên nói thản nhiên.

Ôn Nghiên “Ừm ừm” hai tiếng, giơ ngón tay cái: “Cố tổng hào phóng!”

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Anh im lặng hai giây, gọi một tiếng:

“Ôn Nghiên.”

Dùng giọng như vậy gọi tên, nghĩa là đang cảnh cáo.

Ôn Nghiên lập tức ngoan ngoãn, vén tóc, cúi đầu đưa trán ra gần anh.

Giọng nói bị tư thế cúi đầu làm cho nghe có chút ủ rũ: “Em bôi thuốc rồi, sắp khỏi rồi.”

Vết đỏ trên trán quả thật nổi bật, nhưng không trầy da, rõ ràng chú Chu khuếch đại rồi.

Lại nhìn dáng vẻ vừa rồi còn nhảy tới nhảy lui đùa với anh, chắc mấy câu như “đau đến phát khóc” cũng là phóng đại.

Cố Lẫm Xuyên khẽ day mày: “Sao lại ra thế?”

Ôn Nghiên đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên một nửa, dúm tóc ngốc trên đầu khiến cậu trông có phần chột dạ:

“Thì… không cẩn thận bị máy sấy thổi trúng chỗ đó.”

“Cái gì?” Cố Lẫm Xuyên gần như không tin nổi, nhìn chằm chằm nhúm tóc ngốc kia rồi hiểu ra.

“Em đúng là…”

Đúng là một cục bảo bối.

Ôn Nghiên tự khai tội, ngượng ngùng cúi đầu ngoáy ngoáy mũi chân vào dép, mặt đỏ ửng thì thầm: “Em không ngờ máy sấy đó nóng nhanh vậy đâu.”

Cố Lẫm Xuyên trầm giọng: “Ngày mai bảo chú Chu đổi cái khác.”

Ôn Nghiên vội vàng lắc tay: “Không cần đâu không cần đâu…”

Cố Lẫm Xuyên vừa định nhíu mày thì nghe Ôn Nghiên lập tức sửa miệng:

“Đổi! Đổi cái tốt hơn! Cảm ơn Cố tổng, Cố tổng thật tốt.”

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Ánh mắt anh liếc qua bàn trà nhỏ, nhìn thấy lọ thuốc mỡ bị nặn đến bẹp dí, cảm thấy quen mắt: “Cái này là thuốc trước kia Chung Mính Trạch đưa cho em?”

Ôn Nghiên gật đầu, giơ cổ tay ra cho anh xem: “Em vừa bôi xong, cảm giác có hơi hiệu quả nhưng không rõ lắm.”

Chỗ cổ tay mảnh khảnh ấy lờ mờ toát ra mùi dược thảo nhẹ thoảng, không đến gần thì gần như không ngửi được.

Giờ phút này, cánh tay trắng trẻo ấy đang đặt ngay trước mặt, Cố Lẫm Xuyên dễ dàng ngửi được mùi hương kia. Hô hấp anh không thay đổi, đưa tay nắm lấy cổ tay Ôn Nghiên kéo lại gần hơn để xem, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* bên cạnh vết sẹo.

Một lúc sau, Cố Lẫm Xuyên mới hỏi cậu:

“Muốn đi tẩy sẹo không?”

Ôn Nghiên suy nghĩ rồi hỏi lại: “Anh thấy nó xấu lắm à?”

“Không xấu.”

“Vậy thôi khỏi đi, thuận theo tự nhiên.” Ôn Nghiên trả lời rất bình thản, hoàn toàn không để tâm đến vẻ ngoài vết sẹo ấy thế nào.

Cố Lẫm Xuyên khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó kéo tay Ôn Nghiên lại, lần đầu tiên cầm lấy tuýp thuốc mỡ trên bàn, thay cậu thoa lên.

Ôn Nghiên giật mình suýt nhảy dựng:

“Cố——”

“Im lặng.”

Cố Lẫm Xuyên chợt nghĩ: Có lẽ trước kia lẽ ra nên làm như vậy.

Động tác của anh vô cùng tự nhiên, chẳng hề cứng nhắc, giống như đã luyện tập trong đầu hàng trăm lần.

Thuốc mỡ được dàn đều cần được mát-xa để hấp thu, lòng bàn tay anh áp lên cổ tay cậu, chậm rãi xoay vòng từng chút một, ấm áp dịu dàng như thể không muốn buông ra…

Tim Ôn Nghiên đập theo từng vòng xoay nhẹ của ngón tay Cố Lẫm Xuyên, nhịp tim dồn dập đến mức ngay cả hô hấp cũng rối loạn. Cảm giác căng thẳng xen lẫn ái muội từng chút lan tỏa trong lòng cậu.

Không gian trong phòng trở nên lặng như tờ, chỉ còn lại hơi thở của hai người quấn quýt bên nhau.

Ôn Nghiên l**m môi, thấy cần phải nói gì đó để phá tan bầu không khí mờ ám này.

Cậu khẽ ho một tiếng, giả bộ bình tĩnh, tiện thể nhắc chuyện Thẩm Dược mời đi tiệc khai giảng.

Từ lúc nghe thấy hai chữ “Thẩm Dược”, Cố Lẫm Xuyên đã bắt đầu nhíu mày, càng lúc càng chặt.

“Yến Nhất Mạn tuy là dòng bên, nhưng địa vị trong chủ gia không thấp. Yến gia lần này lợi dụng danh nghĩa tiệc từ thiện để tổ chức tiệc đính hôn cho cô ấy với Thẩm Dược, muốn tạo tiếng vang…”

Cố Lẫm Xuyên vừa xoa xong thuốc, lớp thuốc trắng đã gần như thấm hết, chỉ còn viền mờ mờ ở rìa. Anh lấy giấy giúp Ôn Nghiên lau qua, mới chậm rãi mở miệng:

“Lúc đó, em có thể đi cùng tôi đến Yến gia.”

Ôn Nghiên hiểu ngay ý anh, nhưng vẫn mím môi, nhỏ giọng: “Nhưng đó là bên tiểu thư Yến, Thẩm Dược là bạn duy nhất của em… Em không muốn bỏ lỡ.”

“Trước đây chỉ có mình cậu ấy đối xử tốt với em, chưa bao giờ bắt nạt em, còn từng giúp đỡ em…” Ôn Nghiên hít hít mũi, bộ dạng đáng thương như muốn khóc.

Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu vài giây, ánh mắt sâu thẳm. Cuối cùng vẫn chịu thua trước đôi mắt lấp lánh nước kia.

“Anh sẽ cho tài xế đưa em đi. Ở đó người đông phức tạp, em cứ đi với Thẩm Dược, đừng tự ý rời đi hay ăn linh tinh. Chuyện xảy ra ban ngày tuyệt đối không được tái diễn, hiểu chưa?”

Ôn Nghiên gật đầu lia lịa, khoa trương nịnh hót: “Biết rồi biết rồi, em biết ngay Cố tổng là tốt nhất!”

Làm gì còn thấy nước mắt nữa?

Cố Lẫm Xuyên vừa bực vừa buồn cười, giơ tay ra, như muốn gõ đầu cậu một cái từ xa để cảnh cáo.

Ôn Nghiên đỏ mặt cười hì hì.

Sau khi Cố Lẫm Xuyên rời đi, Ôn Nghiên mới tựa người vào cửa, đưa tay che cổ tay vừa được bôi thuốc, hít một hơi, rồi thở ra nhẹ nhẹ, lòng ngổn ngang.

Tim cậu vừa rồi… đập mạnh thật đấy.

Tối nay giữa cậu và Cố Lẫm Xuyên… hình như thân mật quá mức rồi.

Trong phòng.

Phòng bên cách một bức tường, tiếng nước từ vòi sen vẫn róc rách vang vọng.

Chiếc xe lăn đặt trước cửa phòng tắm không được sắp xếp ngay ngắn mà như bị chủ nhân vứt đó, trông đơn độc như thể chỉ thiếu mỗi tấm bảng “Đồ thất lạc, xin nhặt về”.

Trên lớp kính mờ mịt, phản chiếu bóng dáng mờ ảo của người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng, dáng người gầy săn chắc, dù chỉ qua lớp kính vẫn dễ dàng nhìn ra thân hình cực phẩm.

Hơi nước nóng khiến sương mù bốc lên dày đặc, phủ một lớp mờ ảo lên kính pha lê, che đi phần nào sắc đẹp đầy mùi hormone nam tính bên trong.

Hai mươi phút sau, Cố Lẫm Xuyên đặt tay lên kính, lau một vòng, rồi vươn tay khác tắt nước.

Anh quấn khăn tắm quanh eo, chân dẫm lên dép lê bước ra ngoài. Xe lăn hơi vướng, anh tiện chân đá sang một bên.

Mái tóc còn ướt khiến anh trông rất khác với vẻ lạnh lùng thường ngày. Hai bên tóc mái rủ xuống trán, làm anh thêm phần gợi cảm, nét sắc bén cũng dịu đi, pha thêm chút quyến rũ mơ hồ.

Từng giọt nước chảy từ chóp tóc dọc theo xương hàm, cổ, lướt qua cơ bụng săn chắc và hai bên hông rồi cuối cùng biến mất dưới mép khăn tắm.

Vai cổ cân đối, cơ ngực và cơ bụng theo nhịp thở đều đặn mà phập phồng, từng đường nét, từng sợi cơ, đều rõ ràng hoàn mỹ.

Gợi cảm đến mức có phần nguy hiểm.

Anh lấy khăn lau tóc, khoác áo choàng dài, rồi với một điếu thuốc, kẹp lên môi châm lửa.

Một lát sau, làn khói nhàn nhạt phả ra từ đôi môi mím chặt.

Anh rất ít hút thuốc.

Thậm chí gần như chẳng ai biết anh từng hút thuốc.

Mà tối nay lại là vì Ôn Nghiên. Điều đó, Cố Lẫm Xuyên không phủ nhận.

Hơn hai mươi phút tắm rửa mà như cả thế kỷ trôi qua. Trong đầu toàn là chuyện xảy ra hôm nay.

Từ công ty đến bệnh viện rồi về nhà, cảm xúc lên xuống như sóng lớn, hoàn toàn không giống anh.

Quá mức bất thường.

Anh tự hỏi nguyên nhân.

Sàng lọc một vòng, rốt cuộc lý do chỉ còn lại một cái tên: Ôn Nghiên.

Lại một hơi khói bị anh phả ra.

Đầu óc không tỉnh táo vẫn dễ khiến người ta thành thật nhất. Anh thừa nhận là mình để ý Ôn Nghiên.

Từ lúc nào thì không rõ, chỉ biết là hôm nay mới phát hiện.

Từ chiều đến tối, đủ mọi hành động không lý trí đều là bằng chứng.

Anh bị thiếu niên này thu hút.

Chỉ trong một tháng?

Bản thân lại kém tự chủ đến vậy?

Ôn Nghiên, thật sự có sức hấp dẫn đến thế sao?

Cố Lẫm Xuyên lại hút một hơi, ánh mắt như phủ đầy lửa đỏ.

Thích thì chưa nói đến, nhưng có cảm tình là rõ ràng.

Vậy nên, giờ còn kịp kiểm soát.

Tiếp tục sao?

Anh bóp tắt điếu thuốc chỉ mới rít vài hơi.

Không.

Phải kéo bản thân khỏi trạng thái nguy hiểm này.

Giống như thuốc lá, thứ gây nghiện thì cần dứt càng sớm càng tốt.

Anh nhấc máy, gọi cho thư ký Triệu.

Chuông reo gần mười giây mới được kết nối.

“Cố tổng.”

Giọng nói chuyên nghiệp và bình tĩnh đến mức khiến người khác không đoán được bên kia là mấy giờ đêm.

“Gần đây có lịch đi công tác nào không? Gần nhất.”

“Ngày 3 tháng 11, Paris.”

“Có thể đẩy sớm hơn không?”

“Không được. Bên Tuần lễ Thời trang có giới hạn, ngày đó là sớm nhất.”

“Vậy xếp thêm lịch khác, tôi muốn đi công tác vào tuần sau.”

Giọng nói lạnh tanh, không một chút cảm xúc.

---

Ôn Nghiên ngủ đến tận mười giờ sáng mới dậy.

Khi xuống lầu thì Cố Lẫm Xuyên đã rời đi. Trong lúc đang ăn sáng, chú Chu lặng lẽ đến gần, nhỏ giọng hỏi:

“Cậu chủ nhỏ, có phải tối qua cãi nhau với tiên sinh không?”

Ôn Nghiên nhìn vị quản gia hôm qua còn “phản bội” mình, dở khóc dở cười lắc đầu:

“Không có mà, tối qua còn tốt lắm, anh ấy còn giúp con bôi thuốc nữa, sao vậy ạ?”

“Tiên sinh sáng nay đi với sắc mặt không tốt.” Chú Chu thở dài.

“A.” Ôn Nghiên nghiêng đầu nghĩ, rồi ngoan ngoãn đáp: “Vậy tối con hỏi thử?”

Chú Chu “Ai” một tiếng, vui vẻ gật gù:

“Tiên sinh đúng là thích cậu nhất.”

Ôn Nghiên ngượng ngùng mím môi, lí nhí:

“Đâu có…”

Chú Chu cười hiền, xoa đầu cậu.

Tiểu thiếu gia vẫn chưa nhận ra, tiên sinh đối xử với cậu và người khác hoàn toàn không giống nhau. Có lúc ông thậm chí còn thấy lại được dáng vẻ của tiên sinh nhiều năm trước.

Khi ấy…

“Chú Chu, đang nghĩ gì thế?” Ôn Nghiên ngẩng đầu ai oán: “Ông sờ đầu con bao nhiêu lần rồi, sờ nữa là trọc đấy!”

Chú Chu giật mình, vội rút tay lại.

Quá đà rồi! Nếu để tiên sinh biết, chắc chắn sẽ không vui!

Chú Chu vội vàng chuyển đề tài: “Tiên sinh bảo tôi tìm người trải thảm trong nhà, từ tầng trên làm xuống, cậu tạm thời ở dưới phòng khách đi lại thôi.”

“Sao tự dưng lại…” Ôn Nghiên sực hiểu, ngạc nhiên: “Là vì con sao?”

Chú Chu gật đầu chắc nịch, xắn tay áo bỏ đi.

Hừ, ai nói tiên sinh không sủng tiểu thiếu gia chứ! Sủng đến tận trời rồi còn gì!

Buổi trưa hôm đó, Ôn Nghiên lâng lâng như trên mây, cứ đi là như bay. Biệt thự được trải thảm mới, mềm mại dày dặn, ngay cả những nơi bình thường cậu ít khi lui tới cũng được trải đến tận chân tường.

Tất nhiên không phải nơi nào cũng phủ kín, dẫu sao vẫn phải chừa lại lối cho xe lăn của Cố Lẫm Xuyên tiện trượt qua sân.

Ôn Nghiên cảm thấy dưới chân mình không phải đang đạp thảm mà là đang giẫm lên mây, cả trái tim cũng nhẹ nhàng bay bổng theo từng bước chân.

Cố Lẫm Xuyên sao lại đối xử tốt với cậu đến thế chứ?

Vậy thì… cậu có nên báo đáp một chút không?

Ôn Nghiên nằm bò trên sofa nghĩ nghĩ, hay là... cứ giống lần trước, đánh úp ôm anh một cái?

Lần trước Cố Lẫm Xuyên hình như còn rất vui nữa kìa.

Hơn nữa, nhiệm vụ mỗi tháng 28-30 cái ôm của cậu cũng nên chính thức bắt đầu rồi —— hôm nay là thời cơ thích hợp!

Ôn Nghiên đã đá dép ra khỏi huyền quan, chân trần chạy loanh quanh khắp nơi. Buổi tối, cậu còn đặc biệt đi lấy cái lục lạc buộc cổ chân kia ra, cẩn thận đeo lên lại.

Chỉ có một cái thôi, cậu đeo ở chân trái.

Sợi dây hồng hơi lỏng, buông xuống chỗ xương mắt cá nhô ra, treo theo một cái chuông bạc nhỏ chỉ cỡ hạt đậu nành. Mỗi khi cậu bước đi, nó lại khẽ khàng vang lên, âm thanh nhẹ tênh, nghe vừa hay, không gây khó chịu.

Ôn Nghiên càng nghe càng thích.

Cậu nằm dài trên sofa, một chân duỗi cao, vừa nhấc vừa đạp theo nhịp, chơi chân theo tiết tấu của riêng mình.

Cố Lẫm Xuyên vừa mở cửa bước vào đã thấy ngay cảnh tượng ấy, như thể bị đè bóng, hình ảnh k*ch th*ch đập thẳng vào đáy mắt.

Mỗi lần Ôn Nghiên đá chân, chuông lại kêu một tiếng, tim anh cũng theo đó mà run lên một nhịp, liên tiếp chịu đòn nặng.

Anh từng nghĩ chân của Ôn Nghiên đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Đã từng nghĩ đến việc vấy bẩn nó.

Nhưng rồi anh chọn buông tay.

Vậy mà bây giờ, chính tác phẩm nghệ thuật đó là thứ anh từng cố tình không chạm tới lại tự dâng đến trước mắt anh.

Sao lại có chuyện như thế này…

“A, anh về rồi à?” Ôn Nghiên lúc này mới phát hiện ra người đứng ở cửa, kinh ngạc bò xuống khỏi sofa, "lộc cộc" chạy tới, chưa nói gì đã vươn tay ôm anh một cái.

Ngoài miệng còn nhỏ giọng đắc ý: “Lại bị em đánh úp thành công nhé!”

Cậu đã rất quen rồi, ôm xong lập tức buông ra ngay, tránh để Cố Lẫm Xuyên đổi sắc mặt bất ngờ.

Cố Lẫm Xuyên đứng im như tượng, hay đúng hơn là… toàn thân hơi cứng lại.

Ôn Nghiên không nhận ra điều đó, vẫn đứng trước mặt anh luyên thuyên: “Hôm nay anh về sớm ghê, em không nghe tiếng xe luôn, chẳng lẽ là đi bộ về?”

“À đúng rồi, anh xem chân em này, đẹp không? Em thích cái này lắm.” Cậu còn công bằng khen ngợi: “Tất nhiên là thảm anh cho trải em cũng thích, anh xem giờ em không cần mang dép nữa, siêu mềm luôn… Cố Lẫm… sao vậy?”

Ôn Nghiên cuối cùng cũng thấy Cố Lẫm Xuyên có gì đó là lạ, như đang ngây người ra nên bèn đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh:

“Anh không sao chứ?”

Cố Lẫm Xuyên bỗng như bừng tỉnh, cực kỳ gượng gạo quay mặt đi, giọng lạnh tanh: “Không có gì, tránh ra một chút.”

Anh dường như chẳng nghe thấy Ôn Nghiên vừa nói gì, cũng không hề đáp lại câu nào, tự điều khiển xe lăn tránh né Ôn Nghiên và cả lớp thảm dưới chân cậu, không ngoái đầu, rời đi thẳng.

Ôn Nghiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt vừa hoang mang vừa khó hiểu.

Cố Lẫm Xuyên hôm nay làm sao vậy? Sao chẳng còn chút nhiệt tình nào như hôm qua?

Hay là… đại lão gặp khủng hoảng kinh tế?

Hoặc ngủ dậy thì đổi tính?

Ôn Nghiên càng nghĩ càng không ra, đành lắc đầu.

Hy vọng đại lão có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mai quay lại làm “người tốt” như cũ.

Ai ngờ tình hình này cứ kéo dài suốt ba ngày.

Trong ba ngày đó, Cố Lẫm Xuyên gần như chẳng nói với cậu câu nào. Thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả lúc Ôn Nghiên mới dọn đến đây.

Đúng chuẩn cao lãnh tổng tài tiếng tăm lẫy lừng.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là, tối nào Ôn Nghiên cũng lén lút đi ôm anh thì anh cũng không từ chối, cũng không ngăn cản. Những hành động quan tâm nhỏ nhặt vẫn còn nguyên, máy sấy tóc trong phòng cậu đã được thay mới.

Có thể thấy rõ ràng, Cố Lẫm Xuyên chỉ là… không chịu mở miệng nói chuyện với cậu thôi.

Ngay cả chuyện anh đi công tác hôm nay, cũng không nói tiếng nào, là chú Chu vô tình nhắc đến cậu mới biết.

Ôn Nghiên cũng không phải buồn bã gì quá mức, cậu chỉ là thật sự không hiểu, một chút cũng không hiểu.

Cố Lẫm Xuyên làm sao có thể chỉ sau một đêm liền thành ra như vậy? Đêm trước còn bôi thuốc cho cậu, mấy ngày sau liền… im thin thít, chẳng buồn mở miệng?

Ôn Nghiên buồn bực muốn chết, bao nhiêu ái muội và nhiệt tình nảy sinh trong lòng từ đêm đó, mấy ngày nay đều tan biến sạch sẽ.

Cậu nghĩ, nếu buộc phải tìm một lý do để giải thích…

Vậy thì chắc là… Cố Lẫm Xuyên… đột nhiên… nhân cách phân liệt rồi.

Bình Luận (0)
Comment