Khi cảm nhận được hơi thở của Tang Hoài Ngọc ngay sát bên, Thời Ngu mới bừng tỉnh, ý thức được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn đến mức nào. Nhưng hối hận thì đã quá muộn.
Bị hành động thân mật bất ngờ của cậu làm khựng lại một chút, cổ họng Tang Hoài Ngọc khẽ trượt lên xuống. Khi nhận ra tiểu quỷ đang định trốn chạy, hắn nheo mắt, thấp giọng cười:
"Em muốn bịt miệng tôi à? Vậy thì nghiêm túc một chút."
Tiếng cười khẽ vừa dứt, nụ hôn lần này hoàn toàn khác với cái chạm môi vụng về trước đó—mềm mại, sâu, và khiến người ta mất khống chế.
Thời Ngu bị hôn đến choáng váng, đầu óc trống rỗng, chỉ biết trợn mắt nghĩ: Tên thần chết tiệt này cố ý thật!
Khi hắn buông ra, Thời Ngu lập tức lùi một bước, trừng mắt nhìn Tà Thần:
"Anh đừng nói bậy! Tôi đâu có... cầu gì... cái đó là ngẫu nhiên thôi!"
Cậu đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng Tang Hoài Ngọc chỉ gật đầu, giọng điệu bình thản như thể đang nói chuyện nghiêm túc:
"Ừ. Là tôi đang theo đuổi phối ngẫu."
Thời Ngu: "..."
Trời ơi, sao một người có gương mặt thánh khiết như vậy lại có thể nói ra những lời khiến người khác không cự nổi?
Đặc biệt là ánh mắt hắn khi nói—ấm áp, quyến rũ, như thể đang dụ dỗ cậu:
"Vậy em đã suy nghĩ suốt một ngày rồi, có muốn cho tôi cơ hội này không?"
Đối diện gương mặt đẹp trai ấy, Thời Ngu bỗng thấy mình sắp gật đầu.
Xong đời. Cậu thật sự quá nông cạn.
"Ở bên nhau đi," Tang Hoài Ngọc khẽ nói, "Em muốn làm gì cũng được."
Câu này... là có ý gì đây?!
Một giây trước trong đầu còn rối loạn, giây sau Thời Ngu đã vội quay mặt đi, lắp bắp:
"Tôi... tôi phải nghĩ lại đã!"
Cánh cửa đóng "phanh" một tiếng. Tang Hoài Ngọc nhìn theo, khóe môi khẽ cong.
Lần đầu tiên Thời Ngu phát hiện, Tang tiên sinh không giống rắn—mà giống hồ ly. Một con hồ ly đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm sai lầm.
Tâm cậu nóng bừng, không nguôi được. Cuối cùng trong đầu bật ra một ý nghĩ điên rồ:
Hay là... thử xem?
Chỉ thử thôi, chắc không sao đâu, nhỉ?
Cắn răng một cái, Thời Ngu cầm điện thoại, gửi đi một tin nhắn cụt lủn:
"Em nghĩ kỹ rồi."
Ba giờ sáng. Nhìn tin nhắn ngắn ngủn, Tang Hoài Ngọc nhướng mày.
"Học hư rồi?"
Hắn bật cười, tưởng tượng cảnh Tiểu Ngư trằn trọc không ngủ, lòng chợt mềm ra.
Đáng yêu thật.
Ngay cả khi cậu trộm "trả thù" hắn, vẫn đáng yêu đến khó chịu.
Tang Hoài Ngọc đứng bên cửa sổ, khẽ vuốt màn hình điện thoại:
"Nếu Tiểu Ngư không cho tôi ngủ, vậy tôi cũng không ngủ. Dù sao, người ta phải dỗ người trong lòng, đúng không?"
Hắn cả đêm không ngủ. Tang tiên sinh cũng không ngủ. Thời Ngu thấy như vậy là công bằng.
Nhưng vì cảm xúc dao động quá mạnh, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu cảm thấy cơ thể nặng nề, nhất là chỗ từng bị vết rách không gian hôm trước—vẫn nhức nhẹ.
Ngáp một cái, cậu cúi đầu định bò dậy... rồi sững người.
Khoan đã. Đây là gì?
Cậu cúi xuống—cơ thể biến mất.
Trên giường trống rỗng, chỉ có chăn trắng xếp lại. Nhưng Thời Ngu vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của mình.
Cậu nhìn vào gương—bên trong cũng trống không.
"Chết tiệt..." Cậu thốt lên, "Sao lại quá đáng thế này? Ngủ dậy cái là mất xác luôn hả trời?!"
Bên ngoài cửa sổ, mưa đêm đã ngừng. Tang Hoài Ngọc thu ánh nhìn về, vừa lúc cảm nhận được Tiểu Ngư tỉnh lại. Hắn xắn tay áo, vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nửa tiếng sau, sandwich được dọn ra, còn pha thêm một ly trà sữa như cậu thích.
Nhưng đến tận mười một giờ, trên lầu vẫn im ắng.
"Lại ngủ rồi? Hay là... trốn?"
Hắn cau mày, đợi thêm nửa tiếng rồi gửi tin nhắn:
"Dậy uống trà sữa không? Mới làm xong đấy."
Chỉ một phút sau, màn hình sáng lên.
(Khúc này đổi xưng hô cho tình cảm nha mọi người)
"Uống! Phiền anh mang lên giúp em."
Tang Hoài Ngọc khựng lại.
Không trốn? Có vẻ lần này hắn đoán sai rồi.
Mang khay đồ ăn lên, hắn gõ cửa:
"Tiểu Ngư?"
Từ bên trong vang lên giọng nói lạ lạ:
"Vào đi! Em mở không được cửa..."
Vừa nghe câu đó, Tang Hoài Ngọc đã cảm thấy có gì không ổn. Đẩy cửa ra—
Trên giường, một kén trong suốt khổng lồ lấp lánh dưới ánh sáng.
Giọng nói vừa rồi, chính là phát ra từ trong đó.
Hắn khẽ gọi:
"Tiểu Ngư?"
"Ừ, em... hình như không khỏe lắm. Em trông ra sao rồi?"
Tang Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào kén, nét mặt phức tạp.
"Một cái kén. Mắt người thường không nhìn thấy đâu. Giờ em ẩn trong đó."
Thời Ngu cứng họng. Không trách được cậu cảm thấy mình vẫn có tay chân, chỉ là như bị nhốt trong lớp màng mỏng.
Cậu thử nhúc nhích, nhưng chỉ khiến cả cái kén lăn khỏi giường.
"Cứu mạng!"
May mà Tang Hoài Ngọc phản ứng nhanh, duỗi tay đỡ lấy.
Thời Ngu thở phào, tim vẫn đập loạn: "Cảm ơn Tang tiên sinh..."
Tang Hoài Ngọc tim cũng khẽ chệch một nhịp. Đỡ xong, hắn dùng thần lực điều khiển, khiến cái kén từ to bằng giường thu nhỏ lại chỉ còn bằng quả trứng ngỗng, nằm gọn trong lòng bàn tay.
"Không cần sợ." Hắn trầm giọng, "Chỉ là không biết vì sao Tiểu Ngư lại biến thành thế này."
Thời Ngu ngượng ngập: "Em cũng không biết. Ngủ dậy là vậy thôi, kỳ lạ thật..."
Tang Hoài Ngọc chăm chú nhìn, đầu ngón tay khẽ chạm lên bề mặt kén. Một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa, khiến Thời Ngu giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn để yên.
Một lúc sau, hắn thu tay về.
"Không có gì nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn cần kiểm tra thêm. Hôm nay em theo tôi nhé?"
Thời Ngu chỉ có thể gật đầu.
Cậu chẳng biết đi đâu được nữa—thành cái kén rồi còn gì.
Tang Hoài Ngọc dịu giọng:
"Ngoan. Ăn sáng đi."
Bị khen "ngoan", tai Thời Ngu nóng lên, vội đánh trống lảng:
"Nhưng em như này thì... ăn sao được?"
Tang Hoài Ngọc mỉm cười, đưa ly trà sữa đến:
"Thử xem. Đồ ăn lành sẽ tự đi qua màng bảo hộ."
Thời Ngu nghi hoặc nhận lấy, hớp một ngụm—uống được thật!
Mắt sáng rực, cậu uống hết ly trà sữa, lại ăn sandwich, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Kỳ diệu quá..."
Tang Hoài Ngọc nhìn cậu ăn, trong lòng ngứa ngáy, ánh mắt không rời khỏi cái kén nhỏ bé trong tay.
"Anh nhìn em làm gì vậy?" Thời Ngu chớp mắt, "Ăn có gì đáng xem đâu."
"Chưa từng thấy em thế này," hắn khẽ cười, "Đáng yêu lắm."
Hắn lắc nhẹ tay, cái kén trong suốt đung đưa như quả cầu nhỏ.
Thời Ngu: "..."
"Ấu trĩ!"
Tang Hoài Ngọc nhướng mày, ý cười vẫn không giấu được:
"Ừ, chúng ta đến công ty. Tôi sẽ kiểm tra cho em mỗi giờ một lần."
"Anh cứ... ôm em thế này à?"
"Hoặc," hắn nheo mắt, "tôi biến về nguyên hình, để em quấn quanh cũng được."
Nghĩ đến con rắn bạc kia, Thời Ngu lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Như thế này là được rồi! Cứ ôm như vậy đi!"
Tang Hoài Ngọc khẽ cong môi, giọng nhẹ nhàng:
"Nếu Tiểu Ngư đã cự tuyệt thì tôi đành chiều thôi."
Dù sao, nhìn cậu thế này... chỉ muốn trêu thêm vài lần nữa.