Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 296

Khi nhìn thấy cảnh này, Võ Đại Hổ cũng có cùng suy nghĩ, trong lòng thấy vô cùng may mắn vì Tống Thanh Hàn lúc trước kiên quyết giữ ý mình. Bởi nếu để hắn chọn, e là sẽ vì nghĩ đến chỗ ăn ở cho cả đại gia đình mà chọn một nơi cách bờ nước không xa nhưng có khoảng đất rộng rãi.

Thế nhưng, cách bờ nước một quãng với việc ở ngay sát bên bờ nước, khác biệt lại chẳng khác nào một bên là trời, một bên là đất.

Người thợ kia cảm thán xong liền không chần chừ nữa, lấy dụng cụ từ sau lưng xuống, chọn loại đất cần thiết, trộn với nước hồ rồi chậm rãi bắt tay làm gạch để dựng nhà.

Nếu là xây cho bản thân, có lẽ hắn chỉ cần nhà đất là đủ. Nhưng vì là xây cho nhà của Võ Đại Hổ nên hắn tuyệt đối sẽ không làm qua loa, bởi Võ Đại Hổ bây giờ đã là bộ mặt của nhóm người Thanh Mộc họ.

Quả đúng là trong vô hình, bọn họ đã tự tạo thành một "phe riêng". Tuy giờ chưa bộc lộ rõ rệt, nhưng ngày tháng trôi qua, sự khác biệt và khoảng cách giữa các phe chắc chắn sẽ dần hiện ra.

Giống như con người, lúc bận rộn thì chẳng ai buồn hóng chuyện người khác, nhưng một khi rảnh rỗi thì ngay cả chuyện chẳng liên quan tới mình cũng có thể bàn tán rôm rả.

Thấy ai cũng bận rộn làm việc, Tống Thanh Hàn không có gì để giúp, lại đang mang thai nên liền nói với Võ Đại Hổ một tiếng rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Trước đây cậu không để ý lắm, giờ lại thấy tò mò muốn biết hàng xóm quanh mình là ai.

Đi được chừng nửa khắc, cậu gặp một nhóm người đi nhanh tới. Khi thấy cậu, bọn họ lập tức cau mày, quát lớn:

"Ai cho ngươi dẫm lên đất này? Mau cút đi!"

Tống Thanh Hàn giật mình, trên mặt không kìm được hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Chẳng lẽ trước đây cậu tiếp xúc với quá ít người Đại Mục rồi ư? Sao lần đầu đi một mình lại gặp ngay mấy kẻ ngang ngược vô lý thế này?

Trong lòng cậu vừa khó hiểu vừa bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ phép lịch sự, mỉm cười giải thích:

"Ta ở ngay sát bên các vị, chỉ muốn qua chào hỏi, sau này còn làm hàng xóm. Nếu có quấy rầy, mong các vị bỏ qua..."

"Ồ, thì ra ngươi chính là phu lang của tướng quân Thanh Mộc? Trông cũng thường thôi mà. Mảnh đất này ngoài mặt là nhờ công lao của tướng công ngươi, nhưng sau lưng chắc ngươi cũng góp không ít công đấy nhỉ?"

Tống Thanh Hàn chưa kịp nói hết câu thì đã bị giọng điệu lạnh lùng của bọn họ đã ngắt lời.

Cậu khẽ nhíu mày, nhận ra rõ ràng đối phương có ác ý, liền âm thầm lùi lại một bước, giọng bình thản:

"Các ngươi đang ám chỉ cái gì? Biết ta là thầy thuốc rồi phải không?"

Nghe vậy, mấy người kia liếc nhau, rồi phá lên cười như nghe thấy trò đùa lớn nhất thiên hạ. Một kẻ khoanh tay, giễu cợt:

"Thầy thuốc à? Ý ngươi là loại 'chuyên trị đàn ông bất lực' ấy hả? Ha! Thảo nào Đại vương lại đặc biệt coi trọng ngươi. Thế nào, có muốn khám cho bọn ta một lượt không? Bọn ta cũng tò mò lắm, ngươi chữa kiểu gì thế..."

Nghe tới đây, Tống Thanh Hàn đã chắc chắn bọn họ không phải loại tốt đẹp gì, bèn quay ngoắt người bỏ đi, bước nhanh về hướng nhà mình.

Nhưng mấy kẻ đó lại không chịu buông tha, thậm chí còn chạy theo.

Trong lòng Tống Thanh Hàn vừa tức giận vừa hối hận. Tức giận vì bọn họ ỷ thế h**p người, ngay cả  người bụng mang dạ chửa cũng không tha. Hối hận vì bản thân hiếu kỳ, lại dám đi một mình xa thế.

Xem ra cậu đã được người khác che chở quá lâu đến nỗi đã quên mất đạo lý thế sự hiểm ác rồi.

Nghe tiếng chân sau lưng càng lúc càng gần, khiến tim đập thình thịch, cậu liền chạy nhanh hơn. Khi bóng dáng Võ Đại Hổ và mọi người hiện ra phía trước, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng đám người kia vẫn chưa bỏ cuộc, một tên thô lỗ tóm chặt vai cậu, cả nhóm vây kín xung quanh, ánh mắt đầy nham hiểm quét mắt từ đầu đến chân.

Võ Đại Hổ bất chợt có linh cảm xấu, ngẩng đầu nhìn về hướng Tống Thanh Hàn, thấy cậu bị bao vây thì mặt liền sa sầm, vội dẫn người lao tới.

Tên cầm đầu vừa định đưa tay nâng cằm Tống Thanh Hàn lên trêu ghẹo, thì từ sau lưng đã bị một cú lực mạnh đánh văng xuống đất.

Mấy kẻ khác thấy tình hình bất ổn liền cầm nông cụ xông tới.

Tống Thanh Hàn bọn chúng không biết, nhưng Võ Đại Hổ thì ai cũng nhận ra. Hôm đó Mục Hãn Mặc đã long trọng giới thiệu, muốn quên cũng không được.

Nhưng nhận ra thì sao? Trong mắt bọn họ, người Thanh Mộc vẫn chỉ là người ngoài. Hơn nữa, nhiều kẻ vốn trước đây là Man Di bị bắt về đây, trong lòng sẵn ghét Thanh Mộc. Vậy nên cho dù biết sẽ bị phạt, bọn chúng vẫn không kìm nổi mà ra tay.

Càng nghĩ càng liều – nếu như diệt hết người chứng kiến thì ai mà biết chứ?

Thấy chiêu thức bọn chúng ra tay đều hiểm độc vô cùng Võ Đại Hổ mắt tối sầm, không còn nương tay. Chỉ vài chiêu, hắn đã đánh ngã hết thảy, để bọn chúng lăn lộn trên đất, ôm bụng rên la, đau đến ruột gan như bị xé cả ra.

Dù bị thương nặng nhưng chúng vẫn nghiến răng trừng mắt, gằn giọng:

"Ngươi dám ra tay nặng như vậy. Đúng là cậy thế h**p người!"

Tống Thanh Hàn thấy Võ Đại Hổ tới thì bình tĩnh lại, nhưng nghe vậy thì càng tức, cậu cười lạnh:

"Là các ngươi ra tay trước! Huống chi, ở đây luật rõ ràng là ai mạnh thì người đó có tiếng nói. Nếu thật sự là chúng ta cậy thế, thì giờ này lẽ ra đã lôi các ngươi đi đánh trượng rồi!"

Một câu này khiến cả bọn á khẩu, không nói được gì.

Võ Đại Hổ không định dễ dàng bỏ qua, liền lôi dây thừng ra, trói chặt bọn chúng thành một đám, sau đó đưa đầu dây cho Lư Sâm, dặn hắn cùng Hoa Liên kéo về doanh trại Đại Mục tìm người quản sự để đòi công đạo.

"Chuyện như thế này đã có lần thứ nhất thì ắt sẽ có lần thứ hai. Hôm nay Thanh Hàn may mắn trở về kịp, nhưng nếu ta không trông thấy thì sao?" - nghĩ tới cảnh bọn chúng dám ức h**p cả người đang mang thai, trong lòng Võ Đại Hổ càng thêm phẫn nộ.

Chỉ là hắn không định tự mình đi kiện cáo, kẻo lại đúng như lời chúng nói, bị coi là ỷ thế h**p người. Ngược lại, đây là cơ hội tốt để hắn quan sát thái độ của người Đại Mục - nếu mấy kẻ này không bị trừng trị thích đáng, thì chứng tỏ số người bất mãn với họ chẳng hề ít.

Tống Thanh Hàn đoán được ý nghĩ của Võ Đại Hổ, vỗ vai hắn, khẽ an ủi:

"Không sao, sau này ta sẽ không đi lung tung nữa. Với lại, ý kiến của mấy kẻ này cũng không đại diện cho thái độ của chủ nhân chúng."

Cậu nhìn ra rồi – đám kia căn bản không phải nhân vật lớn gì mà chỉ là tay sai của một gia chủ nào đó, được phái tới dựng nhà mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment