Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ

Phần 105

Tôi vẫn mải miết đi tìm em những ngày sau đấy, tìm quanh Đà Lạt… Dẫu biết rằng chỉ tìm hình bóng em trong ảo mộng…

Nơi đâu tôi đến, cũng có hình bóng em, cái dáng xinh nhí nhảnh dễ thương, nụ cười tỏa nắng. Những con đường quanh co bên rừng thông ba lá gió thổi rì rào, những mặt hồ soi bóng nụ hôn đầu bỡ ngỡ, những đêm dài tay trong tay trên phố, những ngọn đèn vàng hiu hắt đầu đông…

Tất cả, giờ chỉ còn là kỷ niệm. Em đã đi thật rồi, chỉ còn lại tôi nơi đây, với Đà lạt mộng mơ và quyến rũ, với những trang nhật ký xé vội… chỉ mình tôi.

Gửi lại Đà lạt tất cả nhé! Tôi chỉ mang theo kí ức trong mình, làm hành trang đi tiếp cuộc đời.

Bỗng thấy nhớ da diết cái lạnh sắt se của mùa đông Hà Nội, những ngày này ở nơi ấy, gió mùa đông bắc đang về. Hà Nội ơi, nhớ lắm… anh về đây…

Một sáng Hà Nội, khi ánh nắng ban mai chiếu những tia nắng ấm áp xuyên qua ô cửa kính trên tầng 2 của… Bệnh viện Việt Đức, báo hiệu mùa Xuân sắp về.

Em đến, vẻ hốt hoảng lộ rõ trên khuôn mặt.

– Trời ơi… anh có sao không? Anh bị tai nạn khi nào vậy? Sao về mà không thèm báo cho em một tiếng…

– Anh muốn dành cho em bất ngờ… anh bị đêm qua, trên đường xuống nhà em…

– Giờ thì bất ngờ quá đây này… Anh có sao không anh?

– Bác sĩ bảo không sao, nằm ở đây ngắm Hà Nội 1 tuần trên cao rồi về.

– Giờ còn đùa được nữa…

– Lãng mạn mà… em nhìn xem…

Hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, Hà Nội yêu thương đang chậm rãi đón mùa xuân đến, nắng ấm trải dài trên những tán cây xanh, phủ kín các góc phố rêu phong trầm mặc…

Em ghé sát vào tai tôi thì thầm:

– Anh… em cũng có bất ngờ dành cho anh đấy…

– Không, anh chỉ ở đây một tuần thôi, không muốn em ở đây… – Tôi đùa.

– Anh biết bất ngờ gì đâu mà nói, em đang định hôm nay sẽ gọi vào báo cho anh, thế mà anh về rồi, hay quá…

– Bất ngờ gì?

Em thì thầm sung sướng:

– Em có bầu rồi…

– Hả?

Tôi chỉ muốn vùng dậy thò mặt qua ô cửa sổ và gào lên sung sướng nhưng mà đau quá không dậy nổi.

– Thật không em?

– Thật mà, em hồi hộp quá, em vui lắm suốt từ hôm qua đến giờ.

– Nhưng anh chưa cưới em mà…

– Anh chả bảo “Ra giêng anh cưới em” còn gì?

Tôi kéo em lại và đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào…

Cao cao bên cửa sổ có hai người hôn nhau.

Đường phố ơi hãy yên lặng để hai người hôn nhau.

Chim ơi đừng bay nhé hoa ơi hãy tỏa hương.

Và cây ơi lay thật khẽ cho đôi bạn trẻ đón xuân về.

Khi mặt trận bình yên anh lính về thăm phố cô gái vừa tan ca.

Hò hẹn nhau và chờ nhau cùng khát khao hạnh phúc.

Họ đón nhau và mùa xuân cũng theo về…

Mùa Xuân năm ấy, tôi đón nàng về dinh, tự tay ‘trói’ cuộc đời mình với nàng trong gia đình nhỏ…

Thế đấy, thưa các bạn, câu chuyện của tôi như thế đã tạm thời kết thúc. Cũng nên ngừng kể vì nó đã dài lê thê quá rồi, chắc cũng mất khá nhiều thời gian của anh em trên truyen102.com rồi, nhưng hy vọng câu chuyện của tôi không nhàm chán.

Cám ơn tất cả các anh, các bạn và các em đã đồng hành vui buồn sướng khổ, đau đớn và hạnh phúc cùng tôi và các ’em’ trong câu chuyện này, cảm ơn các bạn rất nhiều.

Cuộc sống mà, mỗi người một số phận, một hoàn cảnh khác nhau… Hy vọng tất cả đã có những giây phút lắng đọng đầy cảm xúc và thú vị khi theo dõi câu chuyện.

Chúc tất cả mọi người luôn mạnh khỏe và hạnh phúc!

Và còn nợ em,
Dòng xưa bến cũ,
Dòng xưa bến cũ,
Con sông êm đềm.

Anh còn nợ em,
Chim về núi nhạn,
Trời mờ mưa đêm,
Trời mờ mưa đêm.

Anh còn nợ em,
Nụ hôn vội vàng,
Nụ hôn vội vàng,
Nắng chói qua rèm.

Anh còn nợ em,
Con tim bối rối,
Con tim bối rối,
Anh còn nợ em.

Và còn nợ em,
Cuộc tình đã lỡ,
Cuộc tình đã lỡ,
Anh còn nợ em.

— Hết —