Truyện Sex Đời là câu chuyện buồn
Đêm giao thừa, tôi chở Như đi chơi, không hiểu sao thằng Kĩ Sư kia không đưa nó đi mà nó nhằng nhằng kéo tôi đi cho bằng được. Hỏi thì liên mồm bạn bè thôi, anh em thôi… Có chó nó mới tin vào cái mồm mày.
Lần đầu tiên nó được gặp 3 thằng quỷ bạn tôi, nó ngơ ngác một lượt ngó nghía, hôm nay ăn mặc bảnh lắm, toàn cây đen và tôi cũng vậy vì bàn nhau trước khi đi rồi, 4 thằng như kiểu xã hội đen vậy. Chúng nó cũng nghe tôi kể về Như nhiều rồi, cũng hơi ngỡ ngàng vì nhiều lần tôi dìm sắc đẹp của nó xuống đến vài bậc làm hụt hẫng tâm hồn tưởng tượng phong phú của bọn này.
Thủ thỉ vào tai tôi thằng Nam nói:
– Sao mày nói nó giống Thị Nở mà, đẹp vãi.
– Với tao nó xấu, với mày nó xinh, máy thấy trình độ của mày chưa, còn non và xanh lắm.
– Té .
Nay đi xe máy lượn phố cho dễ, ô tô kẹt đường có mà khóc thét mới đến được quán ăn. Chúng nó lôi kéo vào ăn quán đồ nướng, được hôm Như nó đi ăn mở van hết công suất, nó ăn thì thôi rồi lượm ơi… Ăn như một cái máy và chỉ ăn và ăn và và và ăn… Cứ như chết đói năm 45 và tôi cho nó ăn ở nhà tệ lắm không bằng vậy. 3 đứa quỷ thì chỉ nhìn nó đã ực ực nước dãi ngao ngán rồi….
Ăn xong nó xoa xoa bụng đã lắm, sai lầm khi đi cùng nó là bị hạ đẳng cấp của mình xuống vài bậc trước mắt bọn bạn. Chuẩn bị đón giao thừa, lết dài ra tận công viên Lý Thái Tổ chứ không thể bon tren lên được nữa. Bắn pháo hoa bụp bụp bụp cái đến 15’ là hết, xem mà thấy buồn ngủ thôi mà sao đông thế nhỉ. Trên đường về tôi lướt qua một chiếc xe, nó quá quen thuộc làm tôi phải ngó lại thì đúng là Linh đang đèo một người con gái, vẫn cười nói vui vẻ thì tôi đoán đấy là Quỳnh rồi. Linh nhìn thấy tôi ới ới vài câu nhưng không gọi tên, may quá tôi quay lại suỵt suỵt rồi phóng đi. Mấy thằng giặc còn bảo đi hái lộc, hái lộc cái tổ sư bà nhà nó, buồn ngủ gần chết, tôi phóng vội về nhà dì, tôi cũng chuyển về từ hôm 29, hơi muộn vì cũng phải sửa soạn hết mọi thứ.
…
Sáng dậy thì nhận được mẩu giấy từ dì để trên bàn “Dì và chú đưa 2 em đi về quê nội chơi, bánh chưng và thức ăn dì để trong tủ, đói lấy ra ăn nhé, tối dì về.” Cứ như cổ điện lắm vậy, không gửi vào tin nhắn điện thoại cho tôi luôn đi lại còn làm mảnh giấy…
Mùng 1 tết đi dạo quanh đường thì chả có bóng người, có vài xe đi chơi tết thăm hỏi họ hàng, lại nghĩ về những người thân và người quen. Không biết giờ họ đang làm gì, chơi tết ra làm sao, được bao nhiêu tiền lì xì…. Ôi mẹ ơi tết ơi.
Là một cái tết tẻ nhạt, tôi làm những việc hết sức bình thường, chỉ ăn, ngủ, ở nhà, và nhìn đồng hồ tích tắc qua từng giờ…
Hôm nay cả nhà dì đi chơi họ hàng bên nội, chú nói tôi đi cùng nhưng tôi muốn ở nhà hơn, Như mặt nó xị ra như thể nó muốn tôi đi lắm ấy. Nghe lời dì dặn đồ ăn thức uống, khóa cửa cẩn thận rồi tôi lao vào ngủ tiếp đến đầu giờ chiều thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Của Mai…
– Nghe đây.
– Anh đang làm gì đấy?
– Đang ngủ
– Con lợn
– Ừ
– Không đi chơi đâu à?
– Có
– Ở đâu
– Ở nhà
– Điên
– Em đang ở đâu mà gọi cho anh, không đi chơi à?
– Vừa ăn xong, em trốn lên phòng gọi cho anh này.
Kể một loạt thì biết bố Mai là trưởng, nên tết đến ăn uống tụ tập hết ở nhà Mai, thêm thông tin là mùng 5 nhỏ lên chơi với tôi được. Mùng 2 đi ngoại, mùng 3 đi họp lớp, mùng 4 bạn bè… và mùng 5 là với tôi…
Chúng tôi nói chuyện rất lâu, Mai nói nhớ tôi… lần đầu tiên Mai nói như vậy. Tôi cũng bất cần trả lời ‘’Ừ’’ thôi chứ biết sao, cũng đang ngái ngủ nữa… Mai ước muốn được ăn tết cùng với tôi (Ảo tưởng), muốn xem pháo hoa cùng tôi (Ảo tưởng tập 2), muốn lì xì cho tôi (Tí khóc)
Rồi Mai bị ai gọi, dạ vâng một hồi rồi chào tôi tắt máy, tính ngủ tiếp mà đói quá, xuống lấy thức ăn trong tủ lạnh rồi chén, lên phòng tôi cầm ipad… Lúc này muốn chửi thề lắm vì con Như nó cầm nhầm của tôi, cái tội chơi ngu bày đặt vỏ ốp giống nhau cơ… Cũng kệ, lên truyen102.com cày truyện dài tập. Ngồi cày đến 6h tối thì cả nhà dì về, ai cũng mệt nhưng cười suốt, vừa thấy tôi cái chú ra vỗ vai hỏi thăm xem ngày hôm nay tôi làm gì, cười cười lúc rồi rút trong túi ra cái bao lì xì đưa tôi.
– Năm mới thêm tuổi mới học giỏi nhé….
– Ơ chú ơi cháu lớn rồi mà…
– Cứ cầm lấy.
Tôi ú ớ nhưng vẫn phải cầm, đút liền vào túi rồi đi lên phòng xem thảnh quả. Ngớ người tờ 100 đô, lần đầu tiên tôi được cầm tờ tiền đô mà to như vậy đấy. (Đến bây giờ tôi vẫn còn giữ chứ không đem đi đổi). Cùng lúc ấy Như nó vào phòng tôi, bị hét cho một tràng vì cái tội vào không gõ cửa và thêm vụ nó cầm ipad của tôi nữa. Nó câm như ngâm hến xin lỗi này nọ, định chửi thêm trêu tức nó mà nghĩ lại mùng 1 tết tđn lúc đấy lại chửi nó dã man thế. Tôi không còn nhiều tiền, còn có hơn 1 triệu lúc đấy, rút ra tờ 200 đưa cho nó:
– Lì xì này.
– Em tưởng anh quên – Cười nhe răng, con điên.
– Ờ quên – Tôi rút lại.
– Đưa đây, đưa cho em – Làm nũng, con điên tập 2.
Tôi đưa cho nó, véo má nó phát rồi cho nó lui, giờ đến thằng em nữa… Chị em nhà này không chọn lên cùng lúc đi, mất công rút tiền ra quá. Lần này tôi đưa cho nó tiền mà còn nhận lại được quả sút của nó nữa, quá lời…
Sáng mùng 2 cũng như vậy, năm nay nhà dì không về quê tôi, cũng tốt, đỡ bơ vơ. Lại còn được chơi bài với đám bạn thằng em và cả con chị nữa chứ. Giết thời gian mà lại còn lời hơn trăm nghìn. Thông tin cũng nhận được mùng 3 chị My và cả Mai đều lên, không biết lên làm gì sớm thế tôi cũng không hỏi kỹ, bà Hương thì bận nên không lên được, tôi cũng không ép gì cả, còn ép không cho lên còn không được. Tối đó ngồi xem phim chém gió đánh bài tiền với một lũ, cả gái nữa mà bạn con Như toàn gái xinh, nhìn phê vãi. Nhà có 2 sới bạc, sới đám tụi tôi và bạn của chú nữa, sới ý thì đánh to, con Như đánh xong thua hết chỗ này, vào bóp vai bưng nước mang hoa quả ra là lại có tiền. Khôn như cờ hó…
Mùng 3 tôi dậy khá sớm để chuẩn bị đón chị và Mai, 11h thì tôi đi đánh răng rửa mặt ỉa đái chán chê hát hò như thằng điên trong nhà tắm mới kịp ra bàn trang điểm nhan sắc để đi đón Mai. Mai đến sớm hơn chị, nói đến sớm là còn may vì mãi 3h chị mới mò được cái xác đến. Tôi đưa 2 người về nhà dì, may quá mùng 3 chả biết dì với chú đi đâu hết, còn 6 7 con bạc hôm qua ở lại chiến bài. Bà My thì mặc hot lắm, không biết diễn tả sao nhưng mà ai nhìn cũng phải kích thích, mọi lần toàn thấy bà búi tóc hôm nay thấy xõa nhìn gợi cảm thật…
Bà nhìn thấy tụi trẻ đang vớt tiền về nên cũng máu, nhảy vào chơi luôn, tôi để ý mấy con dê nhìn không chớp mắt, kinh thật. Tôi nhìn quen rồi chả sao thấy bọn này lần đầu gặp gái đẹp nó cứ bị kích thích. Tôi ra ôm cổ chị thì bọn nó ồ lên, chị đỏ mắt rồi tôi kì cằm vào đầu ra hiệu.
– Em yêu chơi nhé anh lên thay quần.
Cho khỏi có ý định ve vãn bà chị của tôi, đi ngoài đường nên phải về thay quần luôn chứ khó chịu kinh khủng. Lại ngoái sang nhìn Mai, tôi để ý từ trưa giờ em chưa ăn gì, vôi kéo tay vào trong bếp hỏi:
– Đói không?
– Không.
Nhìn cắt mặt đỏ đỏ là tôi biết rồi, gớm lại còn giảm béo.
Tôi vội lấy cái bánh chưng ra rán, rán xong đưa cho nhỏ ăn và kèm theo chai tương ớt, hôm trước tâm sự thấy nhỏ bảo thế nên tôi nhớ. Nhìn phát biết nên ăn như chết đói năm 45, tôi nhìn mà vừa khúc khích cười vừa cầm điện thoại lên giả vờ chơi game chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ này. Tôi chụp rồi khoe chiến tích luôn, giơ giơ trước mặt thế là dỗi không thèm ăn làm tôi phải xóa. Ăn xong ra ngoài thấy Bà My mặt xị xị, hằm hằm như muốn ăn thịt, chắc mẩm bà này mất tiên cho bọn này rồi, nhìn tưởng ngu ngu hóa ra ngu không tưởng. Tôi nhìn đồng hồ gần 4h rồi, Mai cũng phải về còn bà My thì tối về nhà (Có nhà Hà Nội mà không thích ở lại thích ở phòng trọ, max rảnh). Tôi đưa em về, trên đường hỏi han kinh lắm, mà ngại ngại chả biết trả lời sao cho vừa ý, tôi đưa em về đến tận Nhổn mới về, đi lại còn chậm rề rề làm mất hơi nhiều thời gian.
– À anh này, hôm nào lên nhà em chơi đi.
– Nhà em?
– Vâng
– Ừ xem sao đã.
– Mùng 5 nhé, anh bảo chị My luôn
– Rồi ok, nếu lên được anh bảo.
– Vâng, anh về đi.
– Ừ, về cẩn thận, đến nhà gọi cho anh.
– Dạ.
Rồi tôi với Mai chia tay ra về, cũng phải mất gần 30’ mới về được đến nhà, bà My vẫn cái bộ mặt đấy, lạnh tanh không nói với ai câu nào. Nhìn như tra tấn vậy, bọn kia thì hí hửng thu tiền… Nhục, nhục quá.
– Mấy giờ chị về?
– Lấy lại vốn rồi tao về.
– Thua bao nhiêu rồi
– 2 lít
– Vãi…
Tôi hầu ngồi chỉ dạy cho bà ý, mà cái bóng đen nó che hết phần bóng đỏ rồi, đánh 10 ván thì thắng được 2, 3 ván. Thua nhiều còn nhiều hơn, tôi kéo mãi chị đi về chị mới chịu ngồi dậy.
– Mai tao thề tao quay lại trả thù bọn nhãi này – Tức giận nói.
Tôi chả quan tâm, nay nhà chị cũng làm cỗ, bố mẹ chị ý mời bạn bè và đối tác công việc, thì được mời nên đến thôi, không thì ở nhà cũng chẳng có gì làm, lâu lâu lại vui… và vùi vào rượu…
Đến cửa, cũng không lắm vì chưa đến giờ, tôi chào mọi người rồi giới thiệu và chị cũng nói đỡ cho tôi, tôi lễ phép và bố mẹ chị cũng dễ tiếp xúc nên khá hợp nhau. Cỗ bàn mẹ chị và vài người khác chuẩn bị xong hết rồi chỉ đợi khách đến thôi, chả có việc gì làm chị kéo tôi lên phòng chị. Phòng chị nói chung là… chả có cái gì, ngoài cái giường, tủ, bàn, tivi là hết. Đến cái tủ cũng chỉ có vài bộ quần áo, tivi chắc chả bao giờ bật nên cũng không lắp ăng ten hay dây dợ gì, có mỗi cái tivi không. Được cái trên bài thì có 2 cuốn album, tôi tò mò với lấy xem thì hóa ra là ảnh chị chụp với gia đình từ hồi bé, hồi bé chị phúng phính lắm, trẻ con phúng phính thì đang yêu thôi rồi. Ảnh chị sắp xếp theo từ lớn đến bé, ảnh tuổi nào cũng có và đáng nhớ nhất là ảnh lớp 7, lúc đấy chị đen đen bẩn bẩn nhìn đã thấy chán rồi, rồi dần dần trắng dần đều, nhìn ảnh hồi bé với bây giờ, cứ tưởng ảnh của ai chứ không phải của chị… Chả giống tí đéo nào…
– Mẹ gọi, xuống thôi.
Tôi lóc cóc theo sau cười một mình vì mấy bức ảnh của chỉ, bị lườm mấy cái nhưng thôi cũng kệ. Đi xuống, thấy đông người lắm, ít phải 20 mạng, trẻ con có, người già có, và vài đứa trai gái cấp 3 cũng có. Tôi xuống xếp mâm giúp mẹ chị thì tôi thấy cái bóng dáng con gái đang xếp từng đĩa thức ăn vào mâm, nó quá quen thuộc, khiến tôi nhận ra ngay đấy là Quỳnh, chị hình như biết trước từ đầu rồi nên cười khúc kha khúc khích huých vai tôi, nhỏ quay ra, thôi đúng cmnr. Mặt lúc đấy tôi đần thôi như dẫm phải cứt, chẳng nói chẳng giằng gì tôi cứ làm tiếp công việc của mình. Làm xong tôi kéo chị ra chỗ khác hỏi.
– Sao Quỳnh lại ở đây?
Lúc này tôi hoang mang lắm, chả có nhẽ nhỏ và chị có quan hệ huyết thống…
– Mày hỏi làm gì.
– Biết. Thế là thế nào?
– Bố nó với bố tao giúp đỡ nhau trong công việc, có vài dự án nữa nên quen nhau. – Rồi chỉ tay ra ngoài phòng khác, đúng bố nhỏ luôn.
Tôi ngẩn ngơ một lúc, gặp nhau trong cái hoàn cảnh không thể khốn nạn hơn…
Tôi và nhỏ cư xử hết sức bình thường trong suốt 2 tiếng ở nhà chị, mà bình thường là còn may, phải là chẳng nói với nhau một câu nào. Nhỏ ngồi cùng chị và vài đứa trạc tuổi, còn tôi thì ngồi với mấy ông lớn tuổi để hầu rượu. Chạy như chạy show mà cũng có 5 mâm mãi sau vài người mới đến, nhiều người cũng lấy dịp này để làm quen giao lưu các kiểu hỗ trợ cho công việc sau này. Tôi không ham hố lắm nên chỉ ngồi một chỗ ai mời thì mời chứ không như mấy ông kia. Đúng lúc ý bố nhỏ ra mời mâm tôi, tôi cười rồi nói ‘’Chú ạ’’, bố nhỏ ngớ người một hồi lâu như để tìm lại kí ức rồi òa cái tôi tí đứng hình.
– À có phải gia sư trước của Quỳnh không?
– Dạ vâng ạ.
– Ô trùng hợp quá gặp ở đây, để chú mời riêng cháu một ly
Nhân thế tôi rót rượu, 100% luôn rồi tôi nói.
– Cũng lâu rồi không gặp ạ, để cháu mời lại chú một ly nữa.
Chú vui vẻ nhận lời, uống xong giờ là mời cả mâm, bắt tay bắt chân xong chú về rồi còn nói:
– À Quỳnh nay cũng đi đấy, nó ngồi ở dưới tầng rồi.
Nhà chị làm cỗ bố trí 2 mâm tầng 1 (Dành cho đám trẻ con và phụ nữ), 3 mâm tầng 2 (Dành cho các ông các chú quan chức bạn bè bố chị).
Uống có mấy ông sung vãi, mời đi mời lại liên tục, tôi ăn nhanh xong trốn xuống dưới luôn. Xuống nhà thấy mâm chị ăn, cầm chai coca lên cụng như thật là thật, thấy nhỏ quay ra mặt hơi ngại ngại nên tôi ra bàn uống nước ngồi chơi cái điện thoại. Ngồi hồi lâu thì được con chị ra hỏi thăm.
– Mày ăn ít thế, không ở trên ý tiếp khách giúp bố chị.
– Kệ chớ, việc em đâu mà.
Nhận được ngay phát cốc.
– Không vào nói chuyện với Quỳnh à?
– Có gì để nói đâu.
– Thế tao gọi mày đến bằng thừa à?
– Chị bảo em chia tay Quỳnh còn gì.
– Bảo thế chứ có phải không làm bạn đâu, mày ngu thế.
– Em không thích…. À thế chị cứ bảo e đến là để gặp Quỳnh à?
– Ờ
Tèo rồi, lúc đấy chỉ muốn sút cho bà này một đạp, biết trước ngồi mẹ nhà đánh bài với mấy đứa kia cho rồi. Chị ra mở hát karaoke, nghe chị hát mà buồn như chó cắn, toàn hát mấy cái bài tâm trạng nhạc thì buồn… Giọng thì hay rồi nên nhập tâm hơn. Bọn trong nhà đang ăn cũng phải phi ra hát ké giằng giật mic với cái điều khuyển chọn bài cho bằng được.
– Không hát à? – Chị hỏi.
– Không.
– Ơ Quỳnh nó không ra đây à?
– Hỏi em, em hỏi ai.
Chán chả nói được câu nào, chị đi vào hồi lâu tôi cũng chả biết là đi đâu, ngồi ngẩn ngơ xem trẻ trâu hát, nói thật là Lệ Rơi gọi bằng cụ luôn. Nó kinh như kiểu HKT quẩy vậy. Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được ngày hôm đấy. Đi vào trong thì thấy Quỳnh và chị với vài đứa con gái nữa đang dọn mâm, tôi lại vào giúp gì được thì giúp, chỉ là vứt bát đũa đấy cho mấy chị kia rửa thôi. Chị thì cười gian lon ton lên trên phòng khách ngồi và kéo tôi đi cùng luôn. Giờ mới để ý, tôi thấy trên mặt bàn có cái hộp gì đấy, chị nhìn tôi cười rồi mở hộp ra, là vài điếu xì gà. Tôi nhìn hơi tò mò, chưa thử hút xì gà bao giờ nên hỏi:
– Em thử được không?
– Dám không?
Tôi cười rồi cầm điếu lên châm, rít vào phát mà tí sặc, thuốc nặng quá, tôi ho đến rát cổ mà vẫn chưa nguôi.
– Thế mà cũng tinh tướng
Rồi giật luôn điếu xì gà, dụi dụi rồi vứt luôn vào thùng rác bên cạnh.
– Bao giờ chị về quê?
– Mùng 6, mùng 5 đi lên nhà Mai mà.
– À ừ nhỉ.
– Để sau tao gọi Hương xem nó có đi không.
Gật gù chứ chả biết nói gì cả, tôi thấy mấy đứa kia rửa bát xong, Quỳnh thì đang lau tay rồi quay sang nhìn tôi. Lúc đấy ngại gần chết vì đúng lúc tôi nhìn nhỏ…
Tôi thấy cũng muốn, 9h rồi, ở lại cũng chẳng giải quyết được gì nên xin về trước, vác tận cái xác lên xin phép mấy bác thì bị lôi kéo uống hết 6 chén với từng người mới được về. Tôi xuống chào mọi người nữa, chị còn cố véo tôi cái nữa mới chịu tha, cứ làm như tôi là trẻ con không bằng…
– Khoan đã…
Tôi quay lại, hóa ra Quỳnh gọi
– Có gì không?
– Ra ngoài kia em bảo.
Tôi đi theo Quỳnh kèm theo vài cặp mắt tò mò của vài chị và mấy thằng cấp 3 (Chắc cũng thuộc trong nhóm tán nhỏ). Vì cả buổi đó, tôi và nhỏ hầu như chẳng nói chuyện với nhau, nên chẳng ai ngoài chị và bố nhỏ biết tôi và nhỏ quen nhau cả…
– Rồi có gì nói đi. – Tôi và nhỏ đều đứng ngoài cổng.
Dưới ánh đèn đường hắt lại, nhỏ ôm ngả đầu vào ngực tôi, cái góc này chẳng ai có thể nhìn thấy cả. Lại cái màn khóc thút thít nao lòng này, nhỏ khóc thấm cả vào áo tôi (Năm đấy tết nóng, với lại lúc ý tôi mặc áo cộc nữa), chẳng nói gì và tôi cũng vậy, buông xuôi tay để cho nhỏ khóc xong thì thôi…
– Xong chưa? – Tôi từ từ đẩy nhỏ ra
Cúi mặt xuống rồi lau nước mắt, vẫn đủ ánh sáng để tôi có thể nhìn thấy mặt nhỏ, ngố không tưởng.
– Lì xì của em đâu…
Tôi choáng, bật cười và nhỏ cũng vậy, tôi rút ví ra, vừa mở thì nhỏ giật luôn mặc kệ tôi ú ớ. Tưởng lấy vật có giá trị ai ngờ lấy tờ 5k tôi gấp thành hình trái tim… Mắt tinh thật, hồi ý tôi và chị My với chị Hương ngồi chơi, chẳng việc gì làm học luôn cách gấp đấy và để luôn ở ví.
– Ơ cái ý của anh mà…
– Giờ là của em rồi.
– Trả đây anh lì xì tờ khác.
– Không.
– Của người yêu anh tặng mà cầm làm gì.
Nhỏ nhìn tôi, hình như tôi đùa ngu rồi, chẳng nói gì xé luôn. Trời đất con gái… ghen quá trời quá đất, nhỏ đi thẳng vào trong còn tôi lẽo đẽo đi theo. Tôi ngồi ở phòng khách chơi tiếp thấy um xùm phía trong mà tôi chẳng biết là gì cả, bỗng con chị đi ra véo má tôi phát thấu trời.
– Gì vậy bà trẻ, đau quá… ui… daaaaaa
– Làm gì con nhỏ Quỳnh nó lại khóc rồi kìa.
– Em làm gì đâu?
– Thế sao nó khóc.
– Ai biết.
– Tao tát cho mày cái bây giờ
– Khóc ở đâu?
– Nhà tắm, thút thít mãi kìa nẫu ruột quá.
– Ờ để em ra xem.
Bà này nói to quá, làm bọn trong này nghe thấy hết rồi nhìn tôi kiểu giống như thằng khốn nạn. Tôi tiến lại nhà tắm, vặn núm cửa thì chốt trong rồi, lại quay lại chỗ bà chị.
– Có chìa khóa nhà tắm không?
– Để tao tìm.
Lục lọi trong ngăn tủ mãi rồi cũng thấy, mà một chùm hơn chục cái chọc bừa cũng đúng. Tôi mở chốt được thì đẩy mãi chưa vào được, nhỏ ngồi ngay sau cửa tôi càng đẩy thì nhỏ càng đuổi nhưng cuối cùng tôi cũng vào được. Tôi đi vào đóng cửa chốt luôn, giờ thì mặt đối mặt rồi.
– Khóc gì khóc mãi thế? – Tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có của mình.
– Cút điiiiiiii – Ngân dài
– Đuổi đúng không?
– Cút
Chả chờ đời đứng lại để bị chửi nữa nên tôi quay người, đúng là con gái chỉ được cái nói mồm, chưa gì đã kéo tay tôi lại rồi. Cứ lạnh lạnh vậy có khi dễ xin lỗi, mà 2 đứa trong nhà tắm, bố nhỏ thì đang uống rượu trên tầng lỡ xuống bất ngờ biết làm sao. Tôi vẫn kéo cửa đi ra rồi lôi nhỏ ra cùng luôn, kéo ra ghế phòng khách thì mới nói. Đám kia cũng lẽo đẽo đi theo bu đầy ở cạnh cửa chứ không dám lao hẳn vào. Tôi lườm rồi đuổi mới chịu buông tha tàu lượn ra chỗ khác. Giờ mới thấy, mắt thì sưng cả lên, vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài vương trên má.
– Nước mắt cá sấu… – Tôi cười
– Kệ em.
Tôi rút ví ra, còn tờ 500 đồng màu hồng (nếu được tôi đã gấp tờ 50k rồi), ngồi gấp gấp xếp xếp, nhỏ thì cứ nhìn rồi cũng xong, ra hình trái tim như lúc nãy rồi đưa cho nhỏ.
– Này, lì xì, khóc ít thôi.
Lại cười, đúng là cái đồ nước mắt cá sấu, cầm được thích lắm mân mê mãi mới cảm ơn.
– Sao em khóc suốt vậy?
– …
– Thế mà sau yêu ai nhờ…
– …
– Im thế, ăn phải bả à?
Nhỏ cầm tay tôi cắn phát vào tay, tôi la trong nỗi đau thấu trời, quỷ thần ơi… đúng là ăn phải bả rồi mà.
– Á con chó.
– Nói lại.
– À không…
Tôi giả bộ đau đớn, nhỏ cười rồi ngồi xoa xoa tay. Im lặng hồi lâu, chợt nhận ra tôi lại thân thiện với nhỏ lúc nào vậy? Nếu như thế này sẽ không ổn, tự nhận thấy vậy nên tôi chọn cách đi về. Chào mấy bác ở trên tầng và mấy chị dưới này dắt xe ra về. Chưa kịp vít ga thì có tiếng í ới đằng sau.
– Ê Mạnh, từ từ cho Quỳnh về với – Tiếng chị.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đã cố tình trốn bà này còn làm cái kiểu này nữa, bất đắc dĩ đứng đợi nhỏ 5’ thay đồ trang điểm trong đó mãi mới ra. Cũng thuận đường nữa nên thôi, chắc cũng là do bố của nhỏ nhờ nên làm phúc vậy. Trên đường đi nhỏ nói:
– Em ôm anh được không?
– Nóng lắm.
– Kệ
Nói xong ôm luôn, từ đấy chẳng ai nói với ai cho đến khi về cả. Đứng trước cửa nhỏ xuống xe đưa tôi mũ bảo hiểm (vẫn thủ sẵn cái mũ dự phòng trong cốp).
– Anh chưa có người yêu đúng không?
– Hỏi làm gì? Có thì sao mà không có thì sao?
– Không qua được mắt em đâu.
– Thế mà có đứa khóc?
– Ăn cắn tiếp nhé.
– Thôi thôi…
– Em sẽ vẫn yêu anh, theo đuổi đến bao giờ không thể thì thôi.
– Không thể là như thế nào?
– Là em chết, hoặc anh chết.
– Thế còn anh và em không thể gặp nhau.
Nhỏ chìa bàn tay ra, tôi giờ mới để ý có băng ơ gâu, chắc là nãy nấu nướng gì phụ giúp lại chém phát vào tay chứ gì.
– Anh chỉ ở trong lòng bàn tay em thôi, đi đâu em cũng tìm được anh hết.
Rồi cười nhẹ, và bắt đầu hỏi những câu lặp lại vừa nãy.
– Anh chưa có người yêu đúng không?
– Hỏi làm gì.
– Em biết là anh chưa có mà, em chỉ hỏi vậy thôi. Tìm hiểu không khó, cơ bản là thích hay không.
Cứ như nhỏ biết mọi hành tung của tôi vậy, tôi không mượn Mai làm cái cớ, cứ nói toạc ra là mình chưa có người yêu đi cho xong mà không được, cứ để nghi nghi hoặc hoặc vậy lại hay.
– Ừ
– Em có điểm gì không bằng người ta chứ? – Cúi mặt
– Bởi vì em cao quá, trèo không tới thì ngã, mà anh thì sợ ngã lắm.
– Vậy em xuống thấp cho anh với.
– Kiểu gì?
– Thì em cũng từ bỏ gia đình, em cố gắng thành người như anh.
– Điên
– Vậy thì phải làm sao?
– Thi đỗ đại học.
– Vậy thôi à?
– Ừ. Đỗ rồi tính.
…
Từ đấy, tôi không liên lạc gì với nhỏ nữa và nhỏ cũng không liên lạc với tôi, hiểu nhau quá mà. Tôi dần dần bước vào cuộc sống mới, lại phải lăn lộn kiếm miếng cơm manh áo, tôi lại quay về nghề gia sư, nhưng là con trai. Tên Long, học lớp 10, nó trẻ con mà vui tính lắm, học giỏi nữa nên thoải mái hơn. Tôi chỉ dạy nó Hóa, tuần 2 buổi nên rảnh thời gian mà tiền vẫn đủ tiêu. Bán điện thoại với mấy hàng apple kia tôi không ham nữa, làm đủ trả tiền xe là tôi giải tán.