Truyện Sex Chuyến du lịch Đà Nẵng
Chuyến bay mang số hiệu VJ08xxx từ Hà nội đi Đà nẵng của Hãng Vietjet Air sắp cất cánh, đề nghị quý khách khẩn trương…
Tôi cúi người kéo vội cái vali chạy ra cửa check in, một vật gì đấy đổ đánh ụp và chân đau thấu trời đất, một mùi nước hoa ngọt ngào và nhẹ nhàng thoảng vào khứu giác tôi, đập vào mắt tôi một cặp chân trắng mịn trong đôi giầy cao gót mầu đen, đôi chân dài miên man ấy cứ kéo dài lên phía trên qua đầu gối, đến ngang đùi rồi mất hút sau lần vải của chiếc jupe đen cùng một giọng nói êm dịu
– Ôi, xin lỗi anh! Tôi bất cẩn quá!
– Ơ…tôi không sao đâu!
Câu văng tục đang sắp sửa bật ra khỏi cửa miệng thì bông dưng được thay ngay bằng một cái cười rất… dâm đãng, ai lại nỡ làm thế với một phụ nữ đẹp nhỉ! Dù cô ta là người gây ra lỗi. Tôi cà nhắc đứng dậy nhân thể dựng luôn cái vali của cô lên.
– Thôi, chào cô nhé! Cô vào cửa đi kẻo muộn, tôi không sao!
– Vâng! cảm ơn anh, chào anh!
Tôi ngồi ngơ ngáo trong phòng chờ và đảo đôi mắt vừa gian vừa tà của tôi qua lại tranh thủ ngắm những cặp đùi già trẻ đang lượn qua lượn lại trước mặt. Nửa năm làm việc căng thẳng giờ mới được trốn việc xả hơi 1 tuần, thôi chạy vào miền trung thở vài hôm lấy sức cho nửa năm tiêp theo.
Dòng người xếp hàng rồng rắn đi vào cửa chiếc máy bay sơn trắng đỏ của hãng Việt Jet, tôi loay hoay quẳng chiếc ba lô lên khoang hành lý trên đầu, một giọng nói hơi….quen quen bên tai tôi.
-Anh…anh gì ơi! Giúp em đưa cái vali lên được không?!
Tôi quay lại…… ơ….trái đất tròn! Lại gặp lại đúng người đẹp khi nãy vừa gây “tai nạn” cho tôi. Hoá ra cô và tôi vô tình ngồi 2 ghế cạnh nhau, quẳng chiếc vali của cô lên khoang hành lý, tôi ngồi xuống cạnh cô! Chuyến bay 50 phút dường như ngắn hơn rất nhiều khi tôi và cô ngồi cạnh nhau, cùng sàn sàn lứa tuổi như nhau lại cũng là dân đi làm rồi nên dễ nói chuyện. Cũng giống tôi, cô là dân văn phòng đi đổi gió! Không trùng hợp đến thế chứ! Khi mà khách sạn tôi book trước cũng là khách sạn cô đã đặt phòng. Chỉ có điều cô hơn tôi tới… 3 tuổi lận, nhưng nhìn có vẻ còn trẻ hơn cả tôi, chắc do biết cách dưỡng nhan chăng.
Hai chị em ríu rít chém gió với nhau, phải cái tính tôi cũng hài hước và hơi nhắng nhít kiểu trẻ con, còn chị cũng thuộc loại vui vẻ dễ chịu nên đến khi máy bay xuống đường băng thì đã như thân nhau lắm
Chung 1 quãng đường nên tôi và…chị thuê cùng 1 chiếc taxi chạy về bãi Mỹ Khê. Phòng chị nằm cùng tầng hơi chếch phòng tôi, đến phòng chị còn dặn với theo
– Chiều đi tắm nhớ gọi chị với nhé!
– Yên tâm! Chị cứ ngủ 1 giấc đi!
Tôi tỉnh dậy lúc 4h30 chiều, sau giấc ngủ mọi mệt mỏi của chuyến bay hết sạch, mở cánh cửa sổ khách sạn, luồng gió biển ào vào mát rượi. Chợt nhớ tới bà chị vừa quen tôi lấy máy điện thoại khách sạn bấm số phòng chị.
– A nhô! Dậy đi…uống nước biển thôi chị ơi!
– Người ta dậy lâu rồi! Tưởng T quên rủ chị, đang định đi một mình đây này!
– Quên là nào! Chờ em chút!
Hai chị em cùng bắt thang máy xuống sảnh. Chị mặc bộ đồ bơi liền mảnh đỏ rực tôn làn da trắng nõn của con gái thành phố, cặp đùi thon dài với nước da trắng mịn như sứ, bộ ngực to vừa phải nhưng tròn căng bó chặt dưới lớp áo bơi, mái tóc vấn cao bọc trong chiếc bịt đầu bằng cao su để lộ bờ vai và cái cổ mịn màng, cả cái cơ thể ấy choàng nửa kín nửa hở trong chiếc khăn tắm to khiến tôi vừa nhìn vừa thầm nuốt nước bọt!
Biển Mỹ khê mọi hôm yên ả, đúng hôm tôi vào thì bị ảnh hưởng bởi bão phía Bắc nên sóng khá mạnh, được cái bờ dốc thoai thoải nên cả hai vẫn ào xuống mà không phải lo. Giữa đám đông người tắm biển chị nổi bật hẳn lên. Tôi và chị nhấp nhô trên nước cả giờ đồng hồ, thi thoảng có những con sóng lớn xô mạnh vào làm chị chới với suýt chìm nên lại bám chặt lấy tôi, tôi cũng ….tranh thủ quờ tay ôm ghì lấy chị cho sóng khỏi cuốn mỗi khi như thế tôi lại được tận hưởng cảm giác cơ thể mềm mại của chị ấp chặt vào tôi, gương mặt chị đỏ bừng không biết là do ngượng hay do…gió biển!
Buổi tối, hai chị em bắt taxi vào quán Bà Thôi trong thành phố làm 1 trận Hải sản, mấy chai bia đủ để hai chị em ngà ngà nhưng cũng không hẳn là say, ăn uống xong cũng đã gần 7 giờ, cả hai làm mỗi người 1 ly cafe rồi lại về khách sạn, chừng 9 giờ tôi gọi sang phòng chị
– Đi ngắm biển đêm không chị ơi!
– Đi chứ! Mấy khi vào trong này.
Chị mặc một chiếc váy trắng lấm tấm hoa xanh đứng chờ tôi dưới sảnh. Mùi nước hoa gì đó ngòn ngọt cứ thoang thoảng bên mũi tôi, hai chị em băng qua đường thong thả đi dọc bờ biển như một cặp tình nhân, chỉ có điều “Cặp tình nhân” này không ôm eo hay dắt tay nhau mà chỉ đi bên nhau một cách… trật tự.
Một lát chừng mỏi chân hai chị em loay hoay thuê một cái ghế xếp cạnh bờ biển ngồi ngắm tượng Phật bà đang toả sáng trên bán đảo Sơn trà, bờ biển hơi đông nên chỉ còn mỗi một ghế, tôi đành kê dép ngồi phệt xuống bên cạnh, còn chiếc ghế để chị ngồi. Từng cơn gió mát rượi từ ngoài khơi cứ lùa vào bờ, dưới chân những con sóng bạc trắng ào ào đổ vào loang loáng trên bờ cát rồi nhanh chóng rút ra xa
– Biển đêm đẹp nhỉ!
– Vâng, nhưng lúc nó dữ dội thì cũng khiếp lắm.
– Nằm đây một lúc chắc chị ngủ gật mất!
– Thôi, đừng! Chị mà ngủ lúc tỉnh dậy em đảm bảo “bình minh sẽ mang chị đi xa tít” đấy! Chị ngồi yên đây, khéo tí có ông râu dài cầm đinh ba hiện lên cho chị mấy điều ước cũng nên.
– Hải thần Poseidon á!?
– Ừm! Hoặc có mấy các xác giạt từ Nhật bản sang cũng nên.
– Á…. đừng có doạ.
Chị hốt hoảng đứng vội dậy, tôi sặc cười,
– Bà này, nhát quá!
– Người ta là con gái! Đừng có mang ma ra đây doạ, không tí chị không lết về được khách sạn.
– Không lết về được em bế về!
– Dám bế không mà mạnh miệng!
– Chưa thử nên không biết! Cùng lắm em thả chị xuống cát em đi về một mình chứ gì!
– Độc ác…
– …
– Thôi, ngồi xuống cạnh chị đi, tự dưng thấy… sờ sợ!
Chiếc ghế xếp thừa cho một người ngồi nhưng lại không đủ cho cả hai nên chị và tôi ngồi dính sát vào nhau, hơi ấm và mùi nước hoa ngòn ngọt từ chị toả sang tôi miên man và dễ chịu. Ngồi bên chị trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cơ thể bốc lửa lúc chiều của chị, mấy sợi tóc thơm thơm của chị lất phất bay qua bay lại cọ vào mặt tôi mềm mềm và buồn buồn.
Cuộc sống, công việc, chuyện tình cảm của hai kẻ mới quen cứ thế nhẹ nhàng tuôn ra với nhau không hề có một khoảng cách, những tâm sự làm cả hai như xoa đi khoảng cách mới quen làm tôi và chị xích lại gần nhau hơn. gần 11h đêm hơi lạnh nên chị và tôi cùng về khách sạn. Bước chân trên cát khô khiến chị chới với tôi đánh liều đưa tay nắm lấy bàn tay thon nhỏ và âm ấm dắt chị qua bãi cái, chị hơi giật mình khi bàn tay chị nằm trong tay tôi nhưng rồi cũng để yên cho tôi dắt.
Chị đưa tay mở cửa phòng còn ngoái đầu lại đưa nắm tay dứ dứ tôi:
– Chị nhớ cái thù doạ ma khi nãy của em rồi nhé!
Tôi đứng dựa tường hai tay chắp sau gáy…cười đểu.
– Ma thì ở đâu chả có, chả cần em doạ thì giờ cũng có mấy oan hồn vô hình đang lởn vởn xung quanh nghe chị em mình nói chuyện đấy!
– Á….. đồ khỉ!
Chị chạy tọt vào phòng sập cửa đánh sầm, tôi cười… đểu cáng đi về phòng mình, kiểu này đêm nay phải quyết tâm doạ cho chị sợ đến phải nhảy vào vòng tay mình mới được, của giời cho hơ hớ ra thế kia, bỏ thì …phí!
Chẳng hiểu do buổi chiều ngủ nhiều hay vì cái gì mà tôi nằm trằn trọc đến gấn 12h vẫn chưa chợp được mắt, vào truyen102.com đọc mấy truyện vừa được update xong rồi cũng hết cái để đọc. Nằm một mình trong phòng vắng tự dưng nghĩ đến chị, nhớ đến cơ thể ngon lành của chị mà nuốt nước bọt dăm bẩy lần và ước ao giá giờ này được ôm cái người đàn bà ấy trong tay rồi đè ra giường mà vày vò….! Nhưng đời đâu có miếng ăn nào dễ thế, chán quá đang tính gọi cái taxi mò vào thành phố xem có chỗ nào bán khuya khuya không ngồi một lúc thì máy di động của tôi loé lên tin nhắn
– Dậy đi, dậy nghe chị chúc ngủ ngon này!
– Tính xỏ em hả! Em chưa ngủ, đang ngồi vắt vẻo cửa sổ giao lưu với mấy hồn ma chết đuối này, lúc tối em nghe lễ tân nói khu vực này trước kia là bãi tha ma của dân đi đạo đấy, nên giờ toàn thấy hồn ma đeo thánh giá thôi!
– Thôiiiiiiii ngay! Khủng khiếp quá!
– Em nói thật mà chị không tin, nó đang lượn đầy đường kia kìa.
Cộc …cộc…tiếng gõ cửa tự dưng vang lên trong đêm vắng làm tôi đang vung vẩy cái điện thoại trên tay tính nhắn tin trêu tiếp thì giật thót mình, rợn cả người! lẽ nào đang nói đến ma thì ma hiện về trêu ngươi. Tôi run run đi ra khẽ cầm tay nắm hé cánh cửa phòng…. dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn hành lang một bóng người trắng toát, tay ôm cái gối bông cũng trắng toát đứng lù lù trước cửa phòng tôi, ngọn gió biển chao nhẹ qua cửa sổ thổi phất qua chiếc bóng ấy làm mùi nước hoa quen thuộc phả vào mũi khiến ý định đóng sập cửa lại của tôi vội vã được đình lại.
– Ơ… Chị không cần phải sang tận nơi chúc ngủ ngon đâu!
– Đồ khỉ! Làm người ta sợ không dám ở trong phòng nữa đây này
Vừa nói chị vừa đẩy phăng tôi qua một bên rồi rất tự nhiên bước lại ngồi xuống bên mé giường tôi hổn hển thở. Ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên cơ thể trong chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh của chị, chiếc váy hơi rộng cổ khiến tôi được thưởng thức nguyên một vùng ngực căng tròn ẩn hiện sau lớp vải mềm mại, viền chiếc váy chỉ đủ che đậy nửa trên cặp đùi mũm mĩn và trắng ngần của chị, chị ngồi ôm chặt chiếc gối vào lòng vẫn chưa hết run rẩy vì trò đùa tai quái của tôi.
– Giờ sao chị!? Em đùa đấy, làm quái gì có ma!
– Đùa cái gì! Bà của chị bảo có ma thật đấy! Em muốn làm sao thì làm, giờ chị không về phòng nữa đâu! – chị rơm rớm mắt.
– Thôi thì…chị nằm kia mà ngủ, em thức ngồi canh ma cho vậy!
– Đã bảo không nhắc đến ma cơ mà, còn nói nữa…chị…chị….cắn chết em!
Chị vừa nói, gương mặt chị vừa hồng lên vì câu nói hớ của mình, tôi được thể sán lại chìa tay ra
– Đây, mời chị, thịt em ngọt lắm!
Gương mặt đang phụng phịu của chị giãn ra, chị bật cười rồi bất ngờ chụp lấy tay tôi hé miệng ngoạm vào đấy, hai hàm răng nho nhỏ của chị hằn lên tay tôi một vết đỏ hình vòng cung. Tôi xuýt xoa
– Đau quá! Liệu có nọc độc không nhỉ?
– Muốn bị ăn cắn nữa hay sao mà chưa chừa!
– Chị có sức thì ăn luôn cả em đi chứ cắn như cáy ăn mồi thế mất thời gian quá!
– Chị mà ăn là đến xương cũng chẳng còn đâu.
– Vừa xong em bị cắn oan, giờ phải cắn trả chứ!